Chương 4: Người yêu điện hạ nhiều lắm sao ?

“Kỳ Ngọc”

Tống Lễ Khanh khẽ gọi một tiếng, muốn ngăn tay Quân Kỳ Ngọc lại.

Nhưng Quân Kỳ Ngọc trời sinh đã có sức mạnh to lớn, cộng thêm rèn luyện ở sa trường nhiều năm, y nào có thể chống cự lại hắn.

Quân Kỳ Ngọc mắt say lờ đờ, cái nốt nhỏ trên cần cổ trắng nõn của Tống Lễ Khanh như có mị lực đặc biệt, làm hắn luôn cảm thấy muốn lột sạch quần áo y ra ngắm cho rõ.

Cánh tay của hắn khỏe khoắn cường tráng, một tay là có thể giữ Tống Lễ Khanh bất động, tay còn lại xé toạc vạt áo y ra.

Bình thường Tống Lễ Khanh là người luôn chú ý đến tác phong, nỗi xấu hổ ùn ùn kéo đến khi da thịt bị phơi bày trước mặt người ngoài.

“Kỳ Ngọc!” Tống Lễ Khanh yếu ớt cầu xin, “Dừng lại đi…”

Y rất dễ rơi nước mắt, bị kích động một chút là hai giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống.

Quân Kỳ Ngọc ngây người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lộn xộn chật vật bên dưới, chiếc cổ mảnh mai trắng nõn, trong lòng tự nhiên nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Nhưng càng như vậy, hắn càng bực bội.

“Hừ, Tống Lễ Khanh, mười năm không gặp, dáng vẻ giả bộ đáng thương này của người đúng là dùng đến điêu luyện.” Quân Kỳ Ngọc căm hận nói, “Nhưng vô dụng……..Ngươi muốn động phòng, giờ gia thành toàn cho ngươi!”

“Không muốn!” Tống Lễ Khanh khàn giọng, “Ngươi không thể làm như vậy, cầu xin ngươi…”

Tống Lễ Khanh kinh hồn bạt vía, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, y không phải lợn chó súc vật để người khác thưởng thức, làm sao có thể hoang đường như vậy?

“Ngươi không phải là Hoàng Thái tử phi sao? Cũng không thể sinh con dưỡng cái, ngoại trừ giúp gia hưởng lạc ra thì ngươi còn có thể làm gì?”

Vừa nói, Quân Kỳ Ngọc vừa mò đến eo Tống Lễ Khanh, kéo đai lưng của y ra, chiếc áo trở nên lỏng lẻo, Tống Lễ Khanh không thể cúi xuống, chỉ có thể liều mạng giãy giụa bảo vệ quần áo của mình.

“Kỳ Ngọc… ngươi làm như vậy… như vậy…” Tống Lễ Khanh không nói ra được lời uy hϊếp nào, chỉ có thể nói: “Bị truyền tới tai hoàng thượng hoàng hậu, bọn họ sẽ trách phạt ngươi.”

Quả nhiên sắc mặt Quân Kỳ Ngọc thay đổi, cố ý áp hông lên.

“Ngươi bớt dùng họ tới uy hϊếp ta! Trên dưới phủ Kỳ Lân đều là người của ta, ta bảo bọn họ im miệng, bọn họ ai dám không nghe theo?! Lẽ nào ngươi muốn nói ra ngoài? Đổi lại, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có mặt mũi này không, để người trong thiên hạ đều biết ngươi giữa ban ngày tuyên da^ʍ!”

“Kỳ Ngọc!” Sắc mặt Tống Lễ Khanh tái nhợt, lớn tiếng cắt ngang lời hắn, “Ta. . . Ta chỉ coi những lời này là điện hạ say rượu nói bậy.”

Quân Kỳ Ngọc say rượu hứng thú lên cao.

“Gia ngược lại muốn xem, dưới dáng vẻ thanh cao này của ngươi, rốt cuộc có gì mà không nhìn không sờ được…..”

Trong lúc xé, tay Quân Kỳ Ngọc chạm phải một vật, hắn cầm nó trên tay cúi đầu nhìn.

Là ngọc bội đeo bên hông Tống Lễ Khanh, rải tua tua kết đồng tâm* cũ kỹ rủ xuống.

Tua rua kết đồng tâm

“Đây là?”

Mỗi lần nhìn thấy tua rua kết đồng tâm, Tống Lễ Khanh lại cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp, tha thứ cho sự xúc phạm tàn bạo của Quân Kỳ Ngọc.

Nước mắt lưng tròng, y nhìn thẳng vào mắt Quân Kỳ Ngọc, nói: “Cái này là ngươi cho ta, ngươi còn nhớ không? Ta xem nó như tín vật đính ước…..”

Ký ức mơ hồ của Quân Kỳ Ngọc dần trở nên rõ ràng.

Đây là khi đó mình tùy tiện ném cho Tống Lễ Khanh, sao y lại xem nó như bảo bối? Thứ đồ này vừa rẻ tiền vừa xấu, còn đeo ở trên người, không thấy mất mặt à.

“Một đồng ba cái trên phố, tín vật đính ước của ngươi rẻ tiền thật đấy, ta đường đường là thái tử tình cảm sẽ không không đáng giá một đồng như vậy.”

Quân Kỳ Ngọc bĩu môi, thản nhiên ném nó đi.

Tống Lễ Khanh che kết đồng tâm, đây dĩ nhiên không phải là vật gì có giá trị, nhưng nguyên nhân khiến y quý trọng như vậy là bởi vì đây là Quân Kỳ Ngọc cho y.

“Kỳ Ngọc… Ngươi từng đi xa, nhìn thấy cảnh đẹp Tây Vực, gặp nhiều mỹ nhân. Ta lại không như vậy, người tốt nhất ta từng gặp… Chỉ có ngươi, vậy nên nó đáng để ta trân trọng.”

Đối diện với ánh mắt vừa thâm tình vừa trong veo của y, Quân Kỳ Ngọc dâng lên khó chịu.

“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! Làm như ta mắc nợ ngươi không bằng, trước giờ ta chưa từng hứa hẹn gì với ngươi, ngươi bằng lòng lấy một cái tua rua rách làm bảo bối, là do ngươi một bên tình nguyện!”

Tống Lễ Khanh hai hàng nước mắt lăn dài, lẽ nào kiên trì mười năm của y, chỉ là một bên tình nguyện đầy nực cười trong mắt Quân Kỳ Ngọc?

“Kỳ Ngọc, bất kể ngươi nói hung dữ với ta thế nào, ta cũng không tin ngươi là một người vô tình như vậy.”

“Nhàm chán cực kỳ!”

Đầu óc choáng váng của Quân Kỳ Ngọc nháy mắt thanh tỉnh hơn rất nhiều, tà ý biến mất, hắn buông Tống Lễ Khanh ra, đứng dậy phất tay áo.

“Ngươi cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt, cản trở gia hưởng thụ, vũ nhạc tiếp tục!”

Quân Kỳ Ngọc say rượu bước loạng choạng, ôm lấy Hồ Nô Nhi, bàn tay hắn tuần du trên làn da thịt lộ ra, Hồ Nô Nhi uốn éo vòng eo mềm mại, nhảy múa giống như rắn vậy, ánh mắt mơ màng say mê.

“Gia ~” Hồ Nô Nhi nũng nịu nói, “Có người nhìn ta như vậy, ta cảm thấy không được tự nhiên.”

Tống Lễ Khanh ngoảnh mặt đi, bọn họ tay chân thân mật, cử chỉ phóng đãng, hơn phân nửa là phong tục tập quán của Tây Vực.

Trong khoảnh khắc, y cảm thấy rất hâm mộ, hâm mộ vì Hồ Nô Nhi có thể gần gũi với Quân Kỳ Ngọc như vậy.

“Ngươi không nghe thấy sao? Tống Lễ Khanh.”

Quân Kỳ Ngọc hét về phía Tống Lễ Khanh đang ngẩn ra, Tống Lễ Khanh chợt lấy lại tinh thần.

“Kỳ Ngọc….”

“Ta không muốn nghe ngươi nói thêm bất kỳ điều gì nữa.” Quân Kỳ Ngọc cắt ngang lời y, “Cút.”

“Cái gì?”

Thực ra Tống Lễ Khanh nghe thấy rõ ràng, chỉ có điều y không cách nào tiếp nhận nổi chữ này rơi trên người y.

Ý nghĩa y đứng ở đây, chỉ xứng đáng nhận được một chữ “cút”.

“Ta nói, cút ra ngoài cho gia.” Quân Kỳ Ngọc gằn từ từng, nói lại, “Hồ Nô Nhi nói hắn không thích ngươi ở bên cạnh, ngươi không hiểu tiếng người sao?”

Hồ Nô Nhi rúc vào trong ngực Quân Kỳ Ngọc, nhìn Tống Lễ Khanh với thái độ đắc thắng.

Tống Lễ Khanh bị đẩy ra khỏi cửa, cánh cửa phòng đóng rầm lại.

Tiểu Địch đang canh ngoài cửa Hành Lạc Trai lập tức chạy đến, nhìn thấy sắc mặt của Tống Lễ Khanh tái nhợt, trên mặt còn vương nước mắt, liền biết chuyện gì đã xảy ra.

“ Thái tử phi….”

Tống Lễ Khanh ngẩng đầu, danh vị Hoàng thái tử phi này… Bây giờ xem ra, có lẽ y không xứng.

“Tiểu Địch.” Tống Lễ Khanh thấp giọng nói, “Sau này ngươi không cần gọi ta như vậy nữa.”

Tiểu Địch kinh ngạc nói: “Sao có thể? Ngài chính là hoàng thái tử phi danh chính ngôn thuận, do hoàng đế bế hạ khâm phong, người không thể vì sự hoang đường của điện hạ, mà tự trách bản thân mình.”

“Không phải vậy.”

Tống Lễ Khanh nhìn gương mặt đơn thuần chân thành của nàng, có lẽ lời đè nén trong lòng có thể dốc bầu hết với nàng.

Y thất bại nản lòng nói: “Thật ra thì ta chưa bao giờ hy vọng xa vời mình có thể gả cho điện hạ, trong lòng ta hắn là nam nhân ưu tú nhất thế gian, ta vốn không xứng với hắn.”

“Mới không có!” Tiểu Địch nhịn không được phản bác, “Người không biết, danh tiếng của người ở kinh thành lớn thế nào đâu! Ngay cả một cung nữ mới vào cung như nô tỳ cũng biết đại danh của người, các nàng ấy nói người là Thám hoa lang công tử độc nhất vô nhị trên đời, có rất nhiều tiểu thư khuê các thích người, bọn họ đều nói nếu người không lên làm Hoàng thái tử phi thì tiền đồ sau này vô hạn. Người nhìn người tốt như vậy, lại có tài, ai mà không xứng chứ?”

Tống Lễ Khanh nhìn căn phòng, nhưng ánh mắt lại xa xăm.

Có những người, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa giống như cách dải ngân hà.

Giữa bọn họ có mười năm cách xa nhau.

“Đó là bởi vì ngươi không biết Kỳ Ngọc, hắn mới là thiên chi kiêu tử độc nhất vô nhị trên đời. Bọn họ nói ta thiên tư hơn người, nhưng chỉ có ta mới biết, ta học hành cực khổ thế nào mới lấy được cái danh thám hoa. Kỳ Ngọc thì khác, hắn trời sinh đã có trí nhớ tốt, ta nhiều lần phải học thuộc sách vở, nhưng hắn chỉ cần nhìn lướt qua là nhớ. Chẳng qua hắn ham chơi, yêu võ ghét văn, bằng không thiên hạ này ai có thể hơn được thiên phú của hắn?”

Từ trong mắt y, Tiểu Địch có thể nhìn thấy tình cảm dịu dàng và hết lòng ngưỡng mộ.

“Ngài yêu điện hạ nhiều lắm sao?”

Tống Lễ Khanh ngạc nhiên chốc lát, không ngờ nàng lại hỏi một câu như vậy.

“Rất yêu rất yêu……” Lỗ mũi Tống Lễ Khanh chua xót, “Nhưng hắn không yêu ta.”

Tâm trí non nớt của Tiểu Địch cũng bi thương theo y.

“Điện hạ không nên đối xử với ngài như vậy, ngài tốt như thế…Cũng vì ngài ấy mà vứt bỏ nhiều như vậy.”

Tiểu Địch đang than phiền bất công thay y, nhưng Tống Lễ Khanh lại lắc đầu, đây là điều y đáng phải nhận.

“Ta biết tại sao Kỳ Ngọc lại chán ghét ta. Bệ hạ cất nhắc, phong ta làm Hoàng thái tử phi, nghe tôn quý, nhưng phụ thuộc vào thái tử. Ta tự cho mình là người có học, nuôi chí làm một người đàn ông đường đường chính chính, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục bước lên con đường này. Là ta tự nguyện, Kỳ Ngọc coi thường ta, cũng là ta đáng bị như vậy.”

Tiểu Địch lập tức nói: “Vậy ở trước mặt người ngoài, nô tỳ sẽ gọi ngài là Hoàng Thái tử phi, còn lúc ở riêng gọi ngài là công tử, thám hoa lang công tử.”

Tiểu nha đầu này thông minh lương thiện, rất giỏi an ủi người khác, nỗi chua xót trong lòng dần nguôi ngoai, Tống Lễ Khanh mỉm cười.

“Công tử, vậy bây giờ ngài định làm thế nào?”

Tống Lễ Khanh lặng lẽ đi đến dưới mái hiên, đứng buông thõng tay.

Tiểu Địch kinh ngạc nhìn công tử đứng dưới ánh trăng, dáng vẻ dung mạo xuất chúng, còn đẹp hơn mấy người hát kịch đóng giả thư sinh mặt ngọc, gió thổi một cái, nàng nhìn đến ngây ngẩn cả người, xấu hổ hai gò má đỏ bừng.

“Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh lớn tiếng nói, “Ta sẽ ở ngoài này chờ ngươi, chờ ngươi trở về phòng với ta.”

Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, Quân Kỳ Ngọc không vui bước ra, vũ nhạc bên trong tạm ngừng, Hồ Nô Nhi ngoan ngoãn như chú chim nhỏ đi nép bên cạnh Quân Kỳ Ngọc.

“Người tốt như vậy thái tử điện hạ không để ý, khăng khăng thích một con hồ ly lẳиɠ ɭơ, đúng là mắt mù….” Tiểu Địch so sánh hai người, lẩm bẩm.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Quân Kỳ Ngọc chỉ thẳng mặt Tống Lễ Khanh quát hỏi.

Mặc dù rất đau lòng, nhưng ánh mắt Tống Lễ Khanh lại kiên định: “Đón điện hạ trở về phòng, trải qua hết đêm tân hôn hôm nay.”

Quân Kỳ Ngọc cau mày tức giận hỏi: “Có phải ta không đi, ngươi vẫn cứ chờ?”

Cổ họng Tống Lễ Khanh nghẹn lại, đáp: “Đúng vậy.”

Quân Kỳ Ngọc tức đến bật cười, cười đến lạnh lùng vô tình.

“Ha, ta biết mà, loại người như ngươi, chỉ biết dùng thủ đoạn đeo bám hèn hạ, làm bộ làm tịch cho ai xem hả?”

Khác với Quân Kỳ Ngọc hay nổi trận lôi đình, Tống Lễ Khanh luôn bao dung cho tính khí của hắn, cố gắng khuyên nhủ.

“Kỳ Ngọc, ngươi nói ta thế nào cũng không quan trọng, ta chỉ xin ngươi quý trọng thanh danh thái tử…”

“Thứ này không uy hϊếp được ta, Tống Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc mỉa mai nói, sắc mặt u ám, “Tốt hơn là ngươi nên học cách quỳ gối trong hí kịch, sau đó dập đầu một nghìn cái, gia sẽ suy nghĩ lại có nên về động phòng hoa chúc với ngươi không!”