Quân Kỳ Ngọc nhìn đến một mảng đỏ, liền trở mình dậy.
Tống lễ khanh lẳng lặng nằm trên vũng máu, khuôn mặt yên tĩnh đến đáng sợ, làn da giống như không có máu, ánh mặt trời dường có thể chiếu qua da y, sắc mặt trắng xanh, giống như.....giống như đã chết.
Quân Kỳ Ngọc trong nháy mắt ngốc nhiên.
Hắn đêm qua có chút thô bạo,nhưng chỉ là tra trấn da thịt một chút, như thế nào sẽ chết ?
“ Tống Lễ Khanh.......”
Quân Kỳ Ngọc gọi y, không có người trả lời.
“ Tống Lễ Khanh, ngươi tỉnh dậy !”
Quân Kỳ Ngọc rốt cuộc hoảng sợ rồi.
Hắn dò xét hơi thở của Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh hơi thở mong manh, nhưng lại khiến Quân kỳ ngọc yên tâm.
“ Người đâu!”
Quân Kỳ Ngọc phủ thêm quần áo, lớn tiếng kêu la.
“Người đâu! Đi trong cung mời thái y ?”
Thị nữ nô tài lần đầu tiên nhìn thấy thái tử bộ dáng hoang mang rối loạn như vậy, hắn thậm chí xuống giường còn quên xỏ giày.
Phủ kỳ lân một đoàn toán loạn.
Thái y rất nhanh tới, có mấy vị thái y cùng nhau hô tới, trong đó có cả Tề Mạc.
Tề Mạc xông vào sớm nhất, thằn sắc lo lắng, trực tiếp chạy tới mép giường, nắm lấy tay Tống Lễ Khanh, hắn nhìn mớ hỗn độn liền có thể mơ hồ đoán ra được cái gì.
Hắn không cần chuẩn bệnh, lập tức dùng dược, lại cấp Tống lễ Khanh một viên thuốc màu đỏ.
Nhưng là tình trạng Tống Lễ Khanh lúc này đã không thể tự mình uống thuốc, viên thuốc nhét vào miệng không có cách nào nuốt xuống, ngược lại còn bị sặc nước, ho khan một tiếng liền đem viên thuốc phun ra.
Quân Kỳ Ngọc đứng ở một bên nhíu mày nhìn.
“ Như thế nào liền nhổ ra? Hắn ngay cả thuốc cũng không uống được sao?”
Tề Mạc trong lòng tức giận, tống lễ khanh thành cái dạng như này, không cần phải nói cũng biết người khởi xướng chính là Quân kỳ ngọc.
“ Thái tử phi hiện tại ý thức hôn mê, không thể uống thuốc.”
Tề Mạc không thèm quay đầu, rầu rĩ nói.
Quân kỳ ngọc vừa nghe, ,lập tức tức giận.
“Cái gì mà ý thức hôn mê, một người đang tốt như vậy, làm sao có thể ngủ không tỉnh?”
Tề Mạc lúc này mới hỏi vặn lại : “ Này còn không phải do điện hạ ban tặng?
Ta ? Ta bất quá cũng chỉ là đối với hắn động tác lớn một chút,hắn chính là có cái gì không hợp, mấy ngày trước không phải đến chỗ ngươi xem qua bệnh sao? Tề mạc, ngươi đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi, nếu không phải ngươi là đồ đệ của Biển thần y, ngươi cho rằng ngươi hiện tại có tư cách đứng trước mặt ta sao?
Tề Mạc tự biết không có thân phận thay Tống lễ Khanh tranh cãi,chỉ là vô cùng đau lòng.
Tống Lễ Khanh mới vào phủ Kỳ Lân không lâu? Thân thể gầy yếu thành như vậy?
Hắn rất nhanh sẽ chết, điện hạ còn nói những lời ghen tuông ấy có tác dụng gì?
“ Ngươi cút cho gia!” quân kỳ ngọc một tay hất hắn ra “ cút ngay!”
Hắn giật lấy viên thuốc trong tay Tề Mạc,ngang ngạnh bóp miệng Tống Lễ Khanh, mạnh mẽ nhét viên thuốc vào miệng, lại đổ một chén nước.
“ Nuốt xuống đi! Tống lễ khanh!”
Quân kỳ ngọc tàn bạo ra lệnh,hắn cho rằng Tống Lễ Khanh sẽ nghe lời hắn như mọi lần, hắn vừa hạ lệnh, Tống lễ khanh nói gì nghe lấy sẽ lập tức tỉnh .
Nhưng lần này không giống.
“ Uống xuống đi ! Ngươi lễ nào muốn bệnh chết sao”
Quân Kỳ Ngọc càng không như ý, sẽ càng nóng nảy, thô lỗ đem viên thuốc cúng nước nhét vào miệng Tống Lễ Khanh.
“ Thái tử diện hạ!” Tề Mạc ngăn cản hắn, “ Người như vậy không phải là cứu người mà là gϊếŧ người.!”
Quân Kỳ Ngọc hất tay ra,hắn không biết nên làm như thế nào, hắn đời này chỉ có người khắc nịnh nọt quan tâm hắn, từ trước đến nay chưa có chiếu cố người khác.
Tống Lễ Khanh bị sặc thuốc, ở trong hôn mê kịch liệt ho khan,phát ra âm thanh rất nhỏ.
“ Ô.......”
“ Ngươi nói cái gì ?”
Quân Kỳ Ngọc cúi người xuống,áp lỗ tai lên môi Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh không cách nào nói hoàn chỉnh rõ ràng, Quân Kỳ Ngọc tỉ mỉ nghe, thế nhưng chỉ nghe được âm thanh nức nở đứt quãng.
“ y ..........ở trong hôn mê còn khóc.”
Tống Lễ Khanh khóe mắt treo một hàng nước mắt.
“ Kỳ...........Ngọc......tha........tha ta, cầu ngươi..........cầu cầu............”
Quân Kỳ Ngọc bắt lấy tay y, xúc cảm lạnh lẽo.
Quân Kỳ Ngọc lúc này mới phát hiện,tay Tống Lễ Khanh thật nhỏ, ngón tay ngắn hơn mình một đốt, lại gầy đến tinh tế, cầm trong tay giống như không xương vậy.
“ Tống Lễ Khanh.......... ta cảnh cáo ngươi,ngươi không được phép có chuyện gì, ta.......ta còn chưa đồng ý !”
Quân Kỳ Ngọc ôm Tống lễ khanh dậy, để y tựa trên người mình.
“ Tống lễ khanh ngươi không được phép chết,nhanh tỉnh lại ngươi có nghe thấy không? Tống lễ khanh!.....cùng lắm thì, ta về sau đối với ngươi ôn nhu một chút.”
ở Quân kỳ ngọc có thể nhìn ra, lần này đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của hắn rồi.
Hắn đều đã nhượng bộ, Tống lễ khanh cũng không nên giận dỗi,không uống thuốc đi?”
“ các ngươi.........” Quân kỳ ngọc hướng tới nhóm thái y đang đứng khoanh tay, “ ai có cách trị khỏi cho hắn,sẽ trọng thưởng, còn không thì cút về thái y viện đi!”
Các thái y nhao nhao quỳ trên đất, biểu hiện chính mình sẽ tận lực.
Một đám người mồm năm miệng mười, ai cũng không có một cái kết luận, thậm chí nói không được Tống lễ khanh mặc bệnh gì, chỉ là nói thân thể hư nhược, hoặc la ưu tư quá độ.
Suốt cả buổi sáng, Tống lễ khanh vẫn như cũ không tỉnh.
Thái y cứ thay đổi một đám rồi lại một đám, tất cả đều bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Quân kỳ ngọc ngồi ơ cạnh cửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống trơn****, giống như mắt đi cái gì đó rất trân quý,cái cảm giác bất lực không thể kiểm soát mọi thứ khiến hắn trở nên hoang mang.
‘ Điện ha, vương từ Lâu Lan ở bên ngoài cầu kiến’ hạ nhân bẩm báo.
Quân kỳ ngọc hiện tại hoàn toàn không muốn nghe thấy cái tên này nhất, vừa nghe thấy trong lòng càng thêm tức giận.
‘ Hắn còn dám đến phủ Kỳ Lân! Bảo hắn cút!”
“ Hắn nghe nói thái tử phi hôn mê không tỉnh, hắn có thể có biện pháp cứu chữa.”
Quân kỳ ngọc lúc này quay người chất vấn: “ Hắn thật sự nói như vậy?’
“ Phải”
Quân kỳ ngọc vẫy vẫy tay: ‘ đi gọi hắn vào.”
Bùi Tinh Húc vội vàng chạy tới, trên trán còn một tầng mồ hôi mỏng, hắn không để ý tới Quân Kỳ Ngọc, lập tức đi đến bên mép giường, đặt tay lên trán Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh.........là lỗi của ta .”
Bùi Tinh Húc nhìn** người, hốc mắt liền đong đầy nước mắt.
Hôm qua thấy Tống Lễ Khanh vẫn còn tốt, mới gần một đêm!liền đứng trên bờ vực sinh tử!
Hắn thiếu chút........chỉ thiếu chút, liền cùng Tống lễ Khanh mãi mãi không gặp lại.
Trử bỏ đau lòng, Bùi Tinh Húc càng cảm thấy giận.
“ Ngươi thật sự có biện pháp cứu hắn?”
Quân kỳ Ngọc đứng ở phía sau dò hỏi
“ ân”
Bùi tinh Húc nhỏ giọng lên tiếng, sau đó đứng dậy,đột nhiên xoay người đấm thẳng lên mặt Quân Kỳ Ngọc.
“ Vương bát đản, ngươi rốt cuộc đã tra tấn y như thế nào?”
Bùi Tinh Húc bất chấp thân phận thái tử Cảnh quốc của Quân kỳ Ngọc.
Quân kỳ ngọc nhất thời không phòng bị, ăn một quyền , Bùi Tinh Húc võ công tốt,một quyền này hạ xuống, Quân Kỳ Ngọc bị đánh đến thiếu chút nữa không đứng vững, hắn lấy lại tinh thần, phun ra một ngụm máu.
Bùi Tinh Húc giống như mất lý trí còn muốn xông lên
Quân Kỳ Ngọc bắt lấy tay hắn.
“ Ngươi cứu hắn, gia cho ngươi một quyền. Lại động thủ, gia nhất định đánh trả!’
“ quân kỳ ngọc cái tên hỗn trướng nhà ngươi ! tới đi! Ngươi quát tháo nhiều năm,ta còn không biết ác danh của ngươi sao? Ngươi ở Tây Vực gϊếŧ bao nhiêu người ? đem hoàng tộc quân lệ trở thành sủng nô của ngươi !ngay cả người kết tóc với ngươi, ngươi cũng có thể ra tay tàn nhẫn như này ! ngươi là người sao?”
Bùi Tinh Húc không e ngại xông lên,đánh nhau cùng Quân Kỳ Ngọc .