Chương 25: Lúc này giả thâm tình cho ai xem?

Từ trước đến nay đều là Quân kỳ Ngọc khi dễ người khác,khi nào bị người khác khi dễ qua. Hắn cũng nổi lên hỏa khí, hắn vũ lực hung hãn,Bùi Tinh Húc không phải là đối thủ của hắn, không chiếm được chỗ nào tốt, trên mặt cũng nhiều hơn một khói bầm.

Hăn thở hổn hển dừng tay,nhìn mặt Quân Kỳ Ngọc, cười ha haha.

Quân kỳ ngọc tuy rằng có chút chật vật, nhưng đứng ở nơi đó phong độ không giảm, hoặc là nói giả vờ bình tĩnh.

“ Ngươi cười cái gì” quân kỳ ngọc trừng mắt nhìn Bùi Tinh Húc nói, : “ngươi chỗ nào tốt hơn so với ta?”

Bùi Tinh Húc sờ vết thương trên mặt mình, đau đến tê một tiếng, bất quá tiếng cười còn lớn hơn trước.

Quân Kỳ Ngọc bị hắn cười đến một bụng tức giận.

“ Ngươi lại cười, gia đánh ngươi cười bất động mới thôi!” Quân Kỳ Ngọc hung dữ nói.

“Ha ha ha ..........”Bùi Tinh Húc cười nói, “ Ta hiện tại xả giận, không có thời gian làm điều đó với ngươi.”

“ Xả giận? Bùi Tinh Húc, ngươi thật là một chút thông ming cũng không có, gia còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ, người tức giận cái gì?”

Quân Kỳ Ngọc là nói về việc cầu hôn công khai của Bùi Tinh Húc.

Bùi Tinh Húc rộng lượng nói: “ thứ nhât, ta tức giận ngươi có Lễ Khanh bầu bạn bên cạnh, còn may mắn cùng y thành hôn, không sai, ta chính là đố kị, Quân Kỳ Ngọc ngươi có tài đức gì ? thứ hai, ngươi là người có mắt không tròng, mắng ngươi một câu mắt mù cũng không quá. Thứ ba, ta tức ngươi đã thành hôn,nhưng không có trách nhiệm của một nam nhân nên có, nắm đấm của ngươi toàn bộ đều rơi vào người bên gối,thật là có bản lĩnh a Quân Kỳ Ngọc.’

Mỗi một câu của hắn, tức giận của Quân Kỳ Ngọc tăng thêm một phần, niết đến nắm tay kêu răng rắc.

Quân Kỳ Ngọc chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, nhưng hắn không có động thủ,một tia đó....là sự xấu hổ.

Hắn biết lần này xuống tay quá nặng.

Cũng tại Tống lễ khanh quá yếu, còn không phải chỉ thừa hoan mấy canh giờ sao ?

Quân Kỳ Ngọc đỏ mặt thẹn quá hóa giận,quát to: “ Ngươi biết cái gì? Gia đối đãi với Tống lễ khanh như nào, không tới lượt ngươi khoa tay múa chân, ngươi tính là thứ gì ?”

Bùi Tinh Húc cười lạnh một tiếng, tới gần mép giường ngòi xổm xuống.

“Là ta nhiều lời ,không ai trên đời có thể bì được với ma đầu Quân Kỳ Ngọc,làm sao cảm nhận được bản thân mình sai đâu? Ta chỉ là........thay Lễ Khanh cảm thấy không đáng giá.”

Bùi Tinh Húc nhìn dung nhan Tống Lễ Khanh, y cả người thật gầy,gầy đến dễ bị tổn thương, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích bị hỏng .

Bùi Tinh húc!

Bùi Tinh Húc ở trược mặt Tống Lễ Khanh lộ ra biểu cảm thương tiếc, khiến Quân Kỳ Ngọc cảm thấy không vui.

Tống Lễ Khanh là người của ta, ngươi không cần ở đây làm bộ làm tịch.”Quân Kỳ Ngọc cảnh cáo nói, ‘ngươi nếu có biện pháp chữa trị, thì nhanh động thủ đi, còn nếu không có, cút ra khỏi phủ Kỳ Lân, cách hắn xa ra!”

“có”

Bùi Tinh Húc liếc mắt nhìn hắn.

“ Ta có cách.”

“ Vậy ngươi còn đợi cái gì?” quân kỳ ngọc hỏi

“ nhưng là cách của ta có một điều kiện.” Bùi Tinh Húc quay đầu nói, “ chính là khi châm cứu, trong phòng chỉ có thể có một mình ta.”

Quân Kỳ Ngọc vừa nghe, mày kiếm dựng ngược.

“ Ngươi đừng cùng gia nói hươu nói vượn, lưu các ngươi ở cùng một chỗ ? ngươi cho rằng ta là ngốc tử sao? Lỡ ngươi làm chuyện bậy bạ gì vời hắn thì sao ?”

“ Ngươi cho ta là người nào? Nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của?” Bùi Tinh Húc cũng bực, “ ta cứu y không thể có người quấy nhiễu, thình cầu ngươi đi ra bên ngoài chờ. Trừ phi, ngươi thật máu lạnh có thể đứng nhìn hắn chết đi!”

Quân Kỳ Ngọc tức giận đến đôi mắt đỏ ngầu

Hắn cân nhắc một chút,mạnh mẽ áp chế sự khó chịu của chính mình.

“ Ta muốn hắn sống.”

Bùi Tinh Húc chỉ nói: “ mời”

Trước giờ chưa có ai dám ở địa bàn của Quân kỳ Ngọc sai sử hắn.

Trước khi Quân kỳ ngọc rời khỏi phòng, hắn dừng lại một khắc.

“ Bùi Tinh Húc,ta đã nhượng bộ, ngươi tốt nhất tận lực chữa trị,hắn nếu như không có tỉnh lại, ta muốn ngươi, còn có toàn bộ Lâu Lan bồi táng!”

Bùi Tinh Húc không để sự uy hϊếp của QuânKy Ngọc trong lòng.

Hắn thu ánh mắt, đưa lưng về phía Quân Kỳ Ngọc nói: ‘lúc ngươi tổn thương hắn, như thế nào không thấy ngươi che chở như vậy? Lúc này giả thâm tình cho ai xem?”

“ngươi.......”

Quân Kỳ Ngọc bị châm chọc đến trên mặt lúc xanh lúc đỏ,hắn nghiến răng nghiến lợi mà đóng thật mạnh cửa lại.

Nhắm mắt làm ngơ, Quân kỳ ngọc chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Hô Nô Nhi đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy Quân kỳ ngọc đi ra liền bước lên trước.

“ Gia, mệt nhọc hồi lâu, ngài còn chưa dùng bữa đi? Đi hành lạc trai ăn vài thứ đi ?”

“ không có tâm tình”

Hồ Nô Nhi không nhụt chí , vỗ về ngực Quân kỳ ngọc nói: “ Luôn có người đui mù chọc giận gia, gia nếu cảm thấy nghẹn hỏa,liền lấy Hồ nô nhi làm nơi xả giận, hồ nô nhi cũng chỉ có tác dụng này.”

Hồ nô nhi cũng đã nói đến như vậy, Quân kỳ Ngọc nơi nào còn đối với hắn tức giận, nhéo cằm hắn một chút

“ Vẫn là ngươi ngoan ngoãn.”

“Gia chúng ta đi hành lạc trai đi ? Ta cùng ngài thư giãn gân cốt.”

Hồ nô nhi một thân kỹ xảo Tây vực,Quân Kỳ Ngọc yêu nhất bộ dáng này.

Nhưng Quân kỳ Ngọc nhìn thoáng qua bên trong, hắn không biết Bùi Tinh Húc trâm cứu bao lâu.

“ Ta muốn ở lại chỗ này.”quân kỳ ngọc hừ nói, “ Ta không yên tâm Buì Tinh húc.”

“ Bùi Tinh Húc không dám.” Hồ nô nhi khuyên bảo nói, “ huồng còn có bọn thị vệ, có thể thay người chiếu cố.”

Quân Kỳ Ngọc bị thuyết phục rồi, giao lại cho tùy tùng rồi mới cùng hồ nô nhi rời đi.

Hồ nô nhi cao hứng mà dâng lên đồ ăn,Quân kỳ ngọc chỉ ăn hai miếng liền hết muốn ăn.

Hồ nô nhi ân cần quỳ trên đất, nâng chân quân kỳ ngọc gác lên người mình,giúp hắn khai thông kinh mạch, xoa bóp cơ bắp.

Quân Kỳ Ngọc mọi lần đều sẽ nhắm mắt hưởng thụ, lần này lại thất thần, hắn suy nghĩ tới lời của Bùi Tinh Húc, cùng với Tống Lễ khanh........

Nhưng càng nghĩ càng đau đầu, phiền muộn càng tăng.

“ Gia đang nghĩ cái gì ? Có thể cùng Hồ Nô Nhi nói.?”

Quân Kỳ Ngọc thở phào nhẹ nhõm nói: “ngươi có phải hay không cảm thấy........ta đối với Tống Lễ Khanh có phải hay không quá độc ác.”

Hồ Nô Nhi trừng mắt nói: “ người nói lời này nên gϊếŧ!”

“ ân?” quân kỳ ngọc nâng mắt nhìn.

“ngài tương lai là chủ thiên hạ,trên đời không ai có tư cách chỉ trích ngài,chẳng lẽ về sau ngài trở thành hoàng đế,một người tùy tiện nói một câu phỉ báng, ngài đều phải suy nghĩ lại chính mình sao? Bọn họ căn bản không xứng!”

Hồ Nô Nhi nịnh nọt vài câu, phủng đến Quân kỳ ngọc phiêu phiêu.

“ Gia, ngài ở Tây Vực đại mạc chiến công chồng chất, giúp phụ hoàng ngài cố thủ giang sơn, hắn không thông cảm ngài lao khổ còn chưa tính, Hoàng thái tử phi lại không hiểu, chỉ biết bức bách ngài thượng triều đọc sách. Không phải ta sau lưng nghị luận người,hắn có chỗ nào là vì người đâu, hắn chỉ vì thanh danh hiền lương chính trực cho mình! Ngài trong có khổ, chỉ có ta biết, còn nhỏ tuổi đã bị ném tới đại mạc,hồ nô nhi mới hiểu biết, ta liền đau lòng gia,thấy ngài ủy khuất, cho nên không phải ngài quá đáng, là thái tử phi bức người quá đáng............”

Quân kỳ ngọc vốn dĩ gặp một cái vấn đề không thuận tâm, bị hô nô nhi phê bình.

Hắn vẫn có chút lưỡng lự: “ nhưng là hắn rốt cuộc bệnh nặng..........

“ Gia.” Hồ nô nhi ánh mắt óng ánh,đáng thương nói, “ hồ nô nhi chịu thương chịu khó, mang xích sắt từ Tây vực đến kinh thành Cảnh quốc vẫn sống sờ sờ, hồ nô nhi nhưng chưa hô qua một câu bệnh a, mệt a? Ngài thông minh một đời, lại nhất thời bị người khác lừa gạt, thái tử phi làm ra một trận lớn như vậy, đơn giản chính là biết ngài mềm lòng, để ngài đồng tình đáng thương......là khổ nhụ kế viết trên binh pháp của người hán các ngươi !”