Chương 23: Ngươi chỉ thuộc về một mình ta

Tống Lễ Khanh cảm thấy rất lạnh.

Là từ chỗ sâu nhất trong lòng phát ra hàn ý,giống như động băng.

Y cho rằng y cùng Quân Kỳ Ngọc có thể hòa hảo trở lại, trở mắt nhìn một chút hi vọng xa vời cháy thành tro bụi, chỉ còn lại một mảnh đen tối.

Tống Lễ Khanh trong chớp mắt cảm thấy Quân Kỳ Ngọc thật xa vời.

Thô bạo, hung ác nham hiểm, trên mặt đều là khinh thường y.

Y cố gắng tìm bóng dáng Quân kỳ Ngọc mà y quen biết, nhưng tìm không thấy.

Nguyên lai, người thật sự sẽ biến mất.

“ Ta .............không quen biết Bùi Tinh Húc.”

Tống lễ Khanh nhìn đôi con ngươi lạnh băng vô tình của Quân Kỳ Ngọc, y vỗn dĩ có thể giải thích y cùng Bùi Tinh Húc hoàn toàn trong sạch, nhưng không cần thiết nữa rồi.

Có một số lời, người nguyện ý nghe mới đáng giá nói.

“ Ta không phải đồ đê tiện câu dẫn người,cha ta cũng là một người ngay thẳng, ta cấm ngươi không phân trắng đen nói xấu hắn.”

Tống Lễ Khanh lần đầu tiên chống đối Quân Kỳ Ngọc.

Tay Quân Kỳ Ngọc càng dùng thêm sức, siết da thịt Tống Lễ Khanh đến trắng bệch.

“ Ngươi giả vờ thanh cao cái gì? Ngươi không quen biết Bùi Tinh Húc, hắn có thể ở trong tiệc vạn quốc , làm trò cười cho sứ thần khắp thiên hạ vì ngươi thỉnh cầu hôn, ngươi nói với ta ngươi không quen biết hắn? A,hắn còn nói hắn vừa gặp đã nhất kiến trung tình,dáng vẻ bệnh tật này của ngươi rất đẹp sao.?”

Quân Kỳ Ngọc buông lỏng y ra.

Tống Lễ Khanh lui tới chân tường, ôm hai đầu gối, yếu ớt phòng bị nhìn Quân Kỳ Ngọc.

Đúng vậy, y trên mặt đều là bệnh tật, ngay cả một chút huyết sắc cũng không có,chỗ nào có thể so với Hồ Nô Nhi xuân phong đầy mặt chứ.

Tống Lễ Khanh cũng không thể nghĩ đến, hiện tại chính mình gương mặt sưng đỏ, khóe môi rách, bộ dáng buồn bã ỉu xìu có bao nhiêu xấu.

“ Kỳ Ngọc.........ngươi nếu như đã coi thường ta như vậy, vì cái gì vì Bùi Tinh Húc nổi giận lôi đình? Hắn nếu thật sự đem ta đi,không phải như mong muốn của ngươi sao.?”

Tống Lễ Khanh lau máu ở khóe miệng.

Y chán ghét căn bệnh này, khiến y có vẻ dễ bị tổn thương.

“ Ngươi có ý gì?”

Quân Kỳ Nọc trong lòng trầm xuống một chút, hắn một đường càng nghĩ càng tức, hận không đem Bùi Tinh Húc một đao chém chết, cũng chưa nghĩ qua vì cái gì mà tức giận.

Tống Lễ Khanh hỏi như vậy,hiển nhiên là có hai tâm.

Quân Kỳ Ngọc không nói lý, tức giận càng tăng lên.

Quân Kỳ Ngọc ngồi xổm trước mặt tống lễ khanh, hắn nheo mày kiếm lại, giống như hung thần ác sát..

“ Ngươi sớm đã có tâm tư,muốn đi cùng hắn phải không?”

Tống Lễ Khanh lắc lắc đầu, nói: “ Ta là không hiểu ngươi.......ngươi không yêu ta,thì không nên để ý ta.”

Quân Kỳ Ngọc sững sờ một lát.

Hắn làm sao có thể thừa nhận yêu Tống Lễ Khanh? Hắn chỉ là...........hắn chỉ là...........

Quân Kỳ Ngọc bực đến giơ nắm đấm lên, Tống Lễ Khanh theo bản năng cuối đầu nhắm hai mắt lại.

Phanh_________

Nắm đấm của Quân Kỳ Ngọc dừng ở trên tường, hắn trời sinh khỏe mạnh, tường thế nhưng bị hắn một quyền đấm nứt,chỗ khớp xương hắn cũng chảy máu, Quân Kỳ Ngọc dường như không cảm thấy đau.

“ đây cùng yêu ngươi hay không yêu ngươi có không có quan hệ! Ngươi đừng tự mình đa tình ! ngươi hiện tại trên danh nghĩa vẫn là người của ta, đây là tôn nghiêm của nam nhân , bất luận cái gì nam nhân cũng đều chịu không được, càng huống hồ ta là thái tử gia! Đồ vật của gia há lại để ngườ khác nhúng chàm.?”

Quân Kỳ Ngọc càng nói càng kích động,cơ hồ là hét ra.

Bị so sánh giống như đồ vật, Tống Lễ Khanh chỗ nào cũng không cao hứng.

Mắt hắn lúc sáng lúc tối, tự giễu mà cười, không có cãi lại.

Quân Kỳ Ngọc đọt nhiên nâng cổ y lên phía trước, mạnh mẽ hôn xuống.

“ ngô............”

Tống Lễ Khanh kháng cự đẩy hắn,nhưng không đẩy được,Quân Kỳ Ngọc thân thể cường tráng,Tống Lễ Khanh có đánh đấm như thế nào hắn cũng không sứt mẻ.

Nói với ta, ngươi không có bị Bùi Tinh Húc chạm vào!?

Quân Kỳ Ngọc một bên hôn, một bên chất vấn hỏi.

Tống Lễ Khanh vặn vẹo tránh né, cắn chặt hàm răng, không cho Quân Kỳ Ngọc thực hiện được.

“Nói đi.”

Quân kỳ ngọc truy hôn, bức ép hỏi Tống Lễ Khanh.

“ Nói cho ta, ngươi vẫn sạch sẽ.”

“ Ngô......ô!”

Tống Lễ Khanh tức giận đan xen, tâm nhất hoành,mở miệng toan xằng bậy cắn đầu lưỡi Quân Kỳ Ngọc.

“ tê............”

Quân Kỳ Ngọc ăn đau, cuối cùng cũng buông tha môi Tống Lễ Khanh, hắn bất mãn nhìn chằm chằm tống lễ khanh, hướng sang bên cạnh phun ra một ngụm máu.

“ Ngươi phản kháng ta, bời vì Bùi Tinh Húc làm ngươi hài lòng sao?” quân kỳ ngọc âm u hỏi.

“ Ta không có.”

Tống Lễ Khanh tức giận gầm lên một tiếng, lại té lộn nhào trên mặt đất, hắn chỉ nghĩ chạy đi, chạy ra xa.

Quân Kỳ Ngọc động tác mạnh mẽ, lập tức bắt được y, Tống Lễ Khanh nghiêng ngả lảo đảo, chân mềm nhũn, bị Quân Kỳ Ngọc ôm ở trong lòng.

“ Bất kỳ chỗ nào đều không có bị sờ qua?” quân kỳ ngọc coi như hài lòng với đáp án này.

Tống lễ khanh nhìn thấy trên mặt hắn cũng có vết máu, khóe môi đỏ thẫm,bộ dạng càng trở nên điên cuồng.

“ Ngươi có thể thả ta ra không ?”

“ Không .” quân ky ngọc ngang ngược nói, “ ta muốn ngươi.”

Tống Lễ Khanh ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên, không cùng Quân kỳ ngọc đối mắt.

“ Ngươi không muốn ta chạm vào ngươi?” Quân Kỳ Ngọc nặng nề nói.

“ Ta không có hứng thú.”

Tống Lễ Khanh trên người có thương tích, trong lòng đau nhói, sao có thể còn muốn sự việc kia.

“ Ta mặc kệ ngươi muốn hay không muốn, ta khi nào muốn, ngươi đều phải thừa ân,trừ phi ngày nào đó ngươi không còn là người của ta nữa.”

Quân Kỳ Ngọc không quan tâm, trực tiếp bế Tống Lễ Khanh lên, ném đi*****.

Tống Lễ Khanh nhịn đau kêu lên một tiếng, không kịp làm gì, liền bị Quân Kỳ Ngọc mạnh mẽ đè lên, đem xiêm y của y cởi xuống không còn một mảnh.

..............

############## Tống Lễ Khanh cơ hồ đau đến chết đi.

Y giống như một người chết đuối, ở trong sóng to biển lớn,há miệng tìm kiếm không khí, giương đôi môi khô khốc vô lực phát ra âm thanh.

Y nước mắt hòa cùng mồ hôi, lại trộn lẫn với máu,chảy xuống bên dưới.

Hắn biết, Quân kỳ Ngọc không phải cầu hoan, hắn chỉ giống như một con sư tử tức giận, tuyên bố lãnh địa sở hữu của hắn.

Cho nên hắn tùy ý làm bậy, ở trên người Tống Lễ Khanh không chút nương tay lưu lại dấu vết.

“ Chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta một ngày, ngươi cũng chỉ thuộc về một mình ta! Hiểu không?”

Đây là những lời Quân Kỳ Ngọc nói khi đang hứng tình.

Tống Lễ Khanh đã đau đến đồng tử toán loạn, tai không ngừng ù, y cả người mềm mại, giống như một cái xác, tùy ý để Quân kỳ Ngọc đừa nghịch.

Y rơi vào trong bóng tối,đem tối vô biên vô cùng rét lạnh.

Tống Lễ Khanh nhận thấy thân thể mình càng ngày càng yếu, giống như tùy thời có thể cướp đi sinh mệnh.

Tống Lễ Khanh cảm thấy chính mình trong đêm nay có thể chết đi.

Đương nhiên Quân kỳ Ngọc không có ý định dừng lại, hắn nhìn thoáng qua Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh không chút nhúc nhích.

Tống lễ khanh trên người đều lưu lại dấu hôn, giống như khi còn nhỏ ở trên người đóng con dấu lên, đơn độc thuộc về quyền sở hữu của hắn.

Quân Kỳ ngọc hài lòng mà ngủ.

Cho nên không phát hiện thân dưới tống lễ khanh đang chậm rãi chảy máu.

Đợi qua ngày hôm sau, Quân Kỳ Ngọc bị ánh mặt trời chiếu thức tỉnh.

“ Tống Lễ Khanh, ngươi hôm nay vì sao không kêu ta dậy***triều..........”

Quân Kỳ Ngọc trách móc được một nửa, quay đầu thấy Tống Lễ Khanh sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, cùng vũng máu ở trên nệm.