Chương 22

Tống Lễ Khanh trở về phủ Kỳ Lân trước, làm một chút mật ong sữa bò để giải rượu, y nghĩ Quân Kỳ Ngọc ở tiệc vạn quốc nhất định uống không ít rượu, trở về sẽ say đến khó chịu.

Không ngờ Quân Kỳ Ngọc nửa đêm mới trở về, Tống Lễ Khanh thu dọn quần áo của Quân Kỳ Ngọc, bên trên có dính chút long tiên hương cùng mùi hương của Quân Kỳ Ngọc, làm Tống Lễ Khanh cảm thấy an tâm.

Tiểu địch vừa bước vào liền hoảng hốt nói: “ công tử, người đừng tự mình làm, người đem việc của nô tỳ làm rồi, nô tỳ còn làm cái gì nữa ?”

“ Không sao, dù sao ta cũng rảnh dỗi.”

Tống Lễ Khanh cười nói.

Y rũ mi nghĩ, dù sao thu dọn cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Không chừng ngày nào đó, Quân kỳ Ngọc sẽ nhớ tới y tốt,bằng cách này nhớ tới y.

Tiểu địch chỉ cho rằng y là tam trạng suy sụp.

“ Điện hạ tính khí xấu như vậy,người vẫn đối với hắn tốt như vậy.”

Tống Lễ Khanh mím môi cười nói: “ hắn trước kia đối với ta rất tốt.........có lúc theo ý của ta, hắn giống như một đệ đệ bị chiều hư. Đây là cái gì.”

Tống Lễ Khanh trong tay cầm một túi gấm lụa đỏ,bên trên thêu một đôi uyên ương, bên trong còn có đồ vật.

“ nga, là điện hạ mấy ngày trước đem về.” Tiểu địch trả lời, “ nô tỳ thấy hoa văn này, khẳng định là tặng cho người.”

Tống Lễ Khanh trong lòng dao động một chút, ẩn ẩn có chút chờ mong.

“ Hắn không có nói qua.”

Tống Lễ Khanh không muốn giả mạo đồ của hắn, hơn nữa y cũng không dám hy vọng xa vời,vì thế chuẩn bị trả lại.

“ Dù sao cũng tặng cho người, người mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao.” Tiểu địch vẻ mặt vui mừng nói.

Tống Lễ Khanh không chịu nổi xúi giục, mở bao túi gấm ra, bên trong là một viên kê huyết ngọc to bằng quả trứng, trong sáng không tì vết, màu sắc tươi sáng được chạm khắc thành hình hạt đậu đỏ, bên trên khắc hai hàng chữ,một là Quân Kỳ Ngọc,hai là Tống Lễ Khanh.

“ Nô tỳ đã nói rồi mà!” tiểu địch vui mừng nói, “ chính là quà tặng cho người.”

Tống Lễ Khanh bị niềm vui quá lớn làm cho lóa mắt, quên cả suy nghĩ.

Trái tim y đang nhảy thình thịch thình thịch, ngốc nhiên cảm thấy tất cả đều không chân thực.

Lẽ nào Kỳ Ngọc kỳ thực trong lòng cũng có y? Chỉ là bởi vì chuyện ban hôn, mới kháng cự đến nay ?

“ Vậy hắn vì cái gì không nói ?” Tống Lễ Khanh nghi hoặc.

“Khẳng địnhlà điện hạ lén lút để người làm chạm ngọc, chuẩn bị kinh hỉ cho sinh thần của người.!” Tiểu địch cười ha ha, trong mắt trần ngập ngưỡng mộ nói, “ thật tốt,nguyên lai điện hạ thoạt nhìn ngốc nghếch, còn có phần tâm tư này.”

“Ngươi thật là miệng vô ngăn cản.”

Tuy rằng trách móc, Tống Lễ Khanh kỳ thật chính mình khóe môi cũng giương lên, lại thẹn dỏ mặt.

Y bắt đầu cảm thấy hết thẩy chờ mong đều đáng giá.

Cho dù thời gian không còn nhiều, chỉ cần Quân Kỳ Ngọc yêu y,những ngày sau này sống cũng không uổng công.

“ Công tử này là cái gì.”

Tiểu địch chỉ vào nhúm tóc trong túi gấm.

Tống Lễ Khanh nghĩ nghĩ nói: “ Đây là tóc máu khi một tuổi cắt xuống, nghe nói trước đây là tập tục của người sở, cha mẹ sẽ lưu lại nhúm tóc này, chờ sau này khi hài tử thành thân, phu thê đem tóc buộc lại cùng nhau, cho nên gọi là kết tóc phu thê, mang ý nghĩa mãi mãi không chia lìa.”

“ Vậy công tử người mau đem tóc của người cùng điện hạ buộc lại cùng nhau đi!” tiểu địchthúc dục y.

Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng lắc đầu.

“ Ta là ăn cơm trăm nhà lớn lên,lúc cha nuôi nhận nuôi ta ta đã hai tuổi,nơi nào có tóc máu.”

Tống Lễ Khanh cảm thấy mất mát.

Có lẽ đoạn tình cảm này,từ lúc bắt đầu đã định có nuối tiếc, có người vắng.

Tiểu địch chủ trương cầm một cái kéo tới.

“ Quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần là tóc đều được.”

Tống Lễ Khanh bị hắn cổ vũ, cắt xuống một nhúm tóc đen nhánh, cùng tóc của Quân Kỳ Ngọc kết lại cùng nhau.

Y nhìn tóc bị tơ hồng kết lại cùng nhau, cảm động đến rơi nước mắt, bọn họ cuộc đời này cũng coi như là kết thúc.

Chủ tớ hai người đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ, Quân Kỳ Ngọc đi đến sau lưng mới phát hiện.

“ Kỳ Ngọc!” Tống Lễ Khanh có chút ngượng ngùng, “ Ngươi như thế nào sớm như vậy đã trở về.”

Quân kỳ Ngọc ngoài ý muốn không phát ra tiếng, yên lặng nhìn Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh phát hiện hắn sắc mặt không đúng, sắc mặt xanh đen,ánh mắt đen thui giống như là vực sâu vạn trượng, cả người tỏa ra hàn khí.

“Xin....xin lỗi,ta không nên tự tiện động vào đồ của ngươi.”

Tống lễ Khanh vội vàng đem kê huyết thạch đậu đỏ cùng tóc máu bỏ lại trong túi gấm.

Quân Kỳ Ngọc vẫn trầm mặc như cũ, trong mắt hắn phát ra hận ý,Tống Lễ Khanh không biết tại sao.

“ Kỳ Ngọc, ngươi xem bên trên.........khắc tên của chúng ta,tập tực trước kia, ta đem tóc của chúng ta kết lại cùng nhau.”

Tống Lễ Khanh vốn là vui vẻ,nhưng Quân kỳ Ngọc như vậy,y không khỏi có chút cẩn thận hơn, tươi cười cũng chỉ nhợt nhạt như ẩn như hiện, nơm nớp lo sợ càng nhiều hơn.

“ ..........đồ vật bên trong là tặng ta sao?”

Bang______

Tống Lễ Khanh cái gì cũng chưa kịp phản ứng, một bạt tai đã dừng ở trên mặt hắn,y bị lực đạo này đẩy ngã,ngã trên mặt đất, khuỷu tay bị trày xước.

Lỗ tai y vang lên ầm ầm, một trận inh ỏi,cho nên không có nghe rõ những lời chửi rủa của Quân Kỳ Ngọc.

“Tiện nhân không biết liêm sỉ.”

Tống Lễ Khanh trước mắt một màu đen, gương mặt bỏng rát, y không biết, có phải hay không sưng lên rồi,bàn ngón tay vừa chạm vào liền đau tới xuyên tim.

Tiểu địch bị chuyển biến bất thình kình dọa phát khóc, đi dỡ lấy Tống Lễ Khanh đang té ngã trên đất,lại thấy Quân Kỳ Ngọc tức giận không giảm,nàng đành quỳ ngối gối trước người Quân Kỳ Ngọc.

“ Điện hạ, điện hạ,người không thể như vậy.......” tiểu địch đau khổ cầu xin.

“ Cút đi.”

Quân Kỳ Ngọc chỉ đối nàng hai chữ,ngoài cửa liền có tùy tùng xông lên đem tiểu địch lôi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh vừa mới hoãn đau một chút, y sợ hãi nhìn về phía Quân Kỳ Ngọc.

Đây là lân đầu tiên Quân Kỳ Ngọc ra tay với y,lúc trước cho dù Quân Kỳ Ngọc tức giận cũng khong ra tay đánh y.

Kỳ thực đau trên người, mãi mãi không thể cùng trong lòng đánh đồng.

Một số điểm mấu chốt,một khi đυ.ng vào,liền chứng minh Quân Kỳ Ngọc đối với hắn không có lấy một tia thương tiếc.

Cái tát này,đem toàn bộ hy vọng vừa rồi của Tống Lễ Khanh đốt tan tành, y không dễ dàng mới đem được một tia âm áp vào trái tim lạnh giá.

“ Kỳ Ngọc..”

Tống Lễ Khanh muốn hỏi vì cái gì, nhưng miệng bị rách, y mở miệng đặc biệt gian nan.

Quân Kỳ Ngọc đi đến trước mặt y,chậm rãi ngồi xổm xuống

Lần này hắn không động thủ,mà là bóp lấy cổ Tống Lễ Khanh.

“ Chuyện từ khi nào?” quân kỳ ngọc nghiến răng hung dữ hỏi.“ ân ?”

Tống Lễ Khanh bị bóp đến không thở nổi, y có bệnh ở mắt,trước mắt như có một tầng sương đen bao phủ,không nhìn rõ mặt Quân Kỳ Ngọc, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn.

“nói cho ta, ngươi cùng Bùi Tinh Húc thông đồng từ lúc nào.”

“không có......ta không có.’

Tống Lễ Khanh âm thanh run rẩy,hắn trốn ra sau, lưng dựa vào góc tường,cả người cuộn thành một đoàn run bần bật.

Quân Kỳ Ngọc nhìn hắn, tức giận đến cực điểm.

“ Từ lúc ngươi cùng Tề Mạc không minh bạch, ta nên đề phòng ngươi,chỉ cần có cơ hội, ngươi liền tận dụng gương mặt này đi câu dẫn nam nhân, quả nhiên là cha nào con nấy, ngươi đi theo cha nhỏ của ngươi học được chút bản lĩnh này? Còn không phải khoe khoang**? Hai cha con ngươi đều là một nhà thổ đê tiện !”