Một câu nói nhẹ bẫng của Quân Kỳ Ngọc, lập tức xé toạc lòng tự tôn của Tống Lễ Khanh, thương tích đầy mình.
Y gian khổ học tập mười năm, cố gắng kiếm công danh, giúp cha nhỏ và mình thoát khỏi phỉ nhổ của người khác, y muốn làm mệnh quan triều đình, không phải vì quyền lợi bổng lộc, chỉ lấy đó bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Tuy nhiên, lớp áo giáp bảo vệ này, đã bị Quân Kỳ Ngọc xuyên thủng một cách tàn nhẫn, thẳng đến mệnh môn.
“Kỳ Ngọc, ngươi rõ ràng biết… cha ta bị người khác hãm hại, cả nhà làm sao mà bị chém, mới lưu lạc đến lầu xanh, ngươi biết rõ, từ nhỏ ta đã bị bọn họ chỉ chỏ chọc ghẹo, khi đó ngươi còn bảo vệ ta…. bảo vệ ta.”
Tống Lễ Khanh tưởng rằng Quân Kỳ Ngọc khác với những người đó, nhưng hóa ra, hắn mới là người biết đâm lòng người nhất, hắn biết điểm yếu của mình, biết nỗi đau của mình, thuận miệng nói một câu thôi là mang theo đầy dao nhọn.
Mí mắt Quân Kỳ Ngọc khẽ giật giật.
“Nếu ngươi đã biết mùi vị thân bất do kỷ, đến lượt ngươi mắng Hồ Nô Nhi là tiện nô sao?”
Tống Lễ Khanh mím môi ngập ngừng, cảm thấy nói gì cũng vô ích.
“Gia.” Hồ Nô Nhi kéo ống tay áo Quân Kỳ Ngọc, nức nở nói, “Ngài đừng trách thái tử phi, Hồ Nô Nhi không sao.”
“Từ trước tới giờ gia luôn công bằng, lấy mắt đền mắt, ăn miếng trả miếng, ngươi trả lại cái tát này, ta coi như huề.” Quân Kỳ Ngọc nhìn Tống Lễ Khanh nói.
Hồ Nô Nhi trợn to hai mắt: “Việc này. . .việc này có được không? Nào có đạo lý nô tài đánh chủ nhân, không hợp thân phận.”
“Ở trước mặt gia ngươi là nô tài, nhưng không phải nô tài của người khác, nô tài của gia không đến lượt người khác bắt nạt, mau!”
Quân Kỳ Ngọc nghiêm mặt hạ lệnh.
Hồ Nô Nhi e dè đi đến trước mặt Tống Lễ Khanh.
Hai mắt Tống Lễ Khanh thất thần, tôn nghiêm của y bị ba chữ “con kỹ nữ” đánh tan tác.
“Thái tử phi, bàn về nhan sắc, bàn về địa vị, Hồ Nô Nhi tự thẹn không bằng, ngài cần gì phải lo ta cướp sủng ái của ngài chứ? Điện hạ tinh lực tràn trề, ta chẳng qua là…….chia sẻ chút mệt nhọc với ngài thôi.”
Lời vừa dứt, Hồ Nô Nhi vung tay đánh xuống, lực lớn thế nào chỉ có hắn tự mình biết, sau một tiếng giòn vang, tay Hồ Nô Nhi đau đến tê dại.
“Đắc tội rồi, thái tử phi.” Hồ Nô Nhi xoa xoa tay.
Tống Lễ Khanh nghiêng mặt sang một bên, hồi lâu chưa định thần lại, bên tai ù đi.
Y nhắm hai mắt lại, cảm thấy trời đất quay cuồng, hít thở khoảng hơn chục lần mới hòa hoãn lại.
Trên mặt y thình lình xuất hiện dấu bàn tay đỏ như máu, trên đó còn có vết xước rõ ràng, là lúc Hồ Nô Nhi tát y, lén dùng móng tay cào.
Nếu nhìn kỹ, trên móng tay của Hồ Nô Nhi còn lưu lại vết máu.
Lần này Tống Lễ Khanh không khóc, nước mắt của y chỉ rơi vì Quân Kỳ Ngọc, Hô Nô Nhi không xứng.
Y mở hai mắt đỏ ngầu, trên mặt không vui không buồn, chỉ là trong trẻo lạnh lùng, giống như người bị đánh không phải là mình.
Thấy y không khóc, trong lòng Quân Kỳ Ngọc dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không thể giải thích được.
Hắn biết Tống Lễ Khanh vốn là người yếu đuối, rất dễ rơi nước mắt. Lẽ nào bởi vì bị sỉ nhục, cho nên mới không khóc để duy trì chút tự tôn cuối cùng sao?
Tống Lễ Khanh mở miệng, khàn giọng nói.
“Có thể trả lại đồ cho ta chưa?”
“Hả?”
Hồ Nô Nhi không ngờ y bị đánh, không tranh cãi không chửi rủa, mà vẫn còn muốn đòi lại rua rua kia.
“Ngươi cầm đồ gì của y?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.
Hồ Nô Nhi lập tức lấy ngọc bội từ trong tay áo ra.
“Gia, tối hôm hoàng thái tử phi đánh rơi vật này ở Hành Lạc Trai, hôm nay ta nhìn thấy, đang định đưa qua viện của ngài, có điều hoàng thái tử phi đến sớm một bước, phủ đầu khiển trách ta mấy câu…”
Quân Kỳ Ngọc cầm ngọc bội trong tay.
“Trả lại cho ta!”
Tống Lễ Khanh đột nhiên cao giọng, nhưng lại có chút khàn khàn, không có mấy khí thế.
Quân Kỳ Ngọc nhất thời nổi giận, Tống Lễ Khanh dám hét vào mặt hắn?
“Cầm đi! Cút khỏi tầm mắt gia! Chuyện thỉnh an phụ hoàng hôm nay, ta thấy ngươi cũng miễn đi!”
Quân Kỳ Ngọc thuận tay ném một cái, nhưng sức của hắn không tự chủ gấp người khác gấp mấy lần, Tống Lễ Khanh không tránh kịp, trúng ngay giữa trán, lập tức sưng tấy lên.
Khắp người Tống Lễ Khanh không chỉ có chỗ này đau, chỉ có thể chết lặng, so với vết thương trong lòng, những vết thương da thịt này có là gì?
Y nhặt chiếc ngọc bội từ dưới đất lên, tua rua vẫn còn nguyên vẹn, chỉ dính một lớp bụi.
Tống Lễ Khanh phủi bụi, nhưng tua rua giống như phủi mãi không sạch, màu xỉn đi, còn dính đầy vết bẩn.
Tống Lễ Khanh cất nó vào trong ngực, nơi gần trái tim nhất, không nói một lời nào rời khỏi Hành Lạc Trai.
“Tống…..”
Quân Kỳ Ngọc theo bản năng muốn gọi y lại, nhưng không biết tại sao mình lại muốn gọi y, có thể là do lúc đi, Tống Lễ Khanh không thèm nhìn mình lấy một cái, khiến hắn rất khó chịu.
Quân Kỳ Ngọc không sao lý giải nổi.
Đều nói Tống Lễ Khanh hiền lành nhu nhược, lại cứ khăng khăng ôm một thứ đồ cũ, sống chết không chịu buông tay.
“Ai thèm thứ đồ bỏ đi đó chứ?” Quân Kỳ Ngọc bực tức nói, “Hồ Nô Nhi, ngươi thích vật này?”
Hồ Nô Nhi đảo mắt, trong lòng đã có câu trả lời.
“Đồ thái tử phi trân quý, Hồ Nô Nhi nào có phúc hưởng dụng?”
Quân Kỳ Ngọc khinh thường nói: “Ngày mai gia mua cho ngươi một hộp, ngươi tùy ý chơi, mua cái khảm vàng ngọc.”
“Gia….”
Hồ Nô Nhi thâm tình nhìn hắn, rưng rưng nước mắt ái mộ.
Quân Kỳ Ngọc nghĩ ra một chủ kiến mới, nói: “Nếu gia phong người làm trắc phi, y sẽ không dám tùy tiện bắt nạt ngươi nữa.”
“Không không không, Hồ Nô Nhi chỉ cần được hầu hạ bên cạnh điện hạ là đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Hồ Nô Nhi rất tỉnh táo.
Trắc phi có cao quý đến đâu, sao có thể so với chức vị hoàng thái tử phi do hoàng đế khâm ban chứ? Nếu đã đứng thấp hơn, chút hư danh này còn không bằng được Quân Kỳ Ngọc khen một câu ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Chỉ cần lòng thái tử gia ở chỗ hắn, mọi việc đều thuận lợi.
“Ừ.”
Quân Kỳ Ngọc chỉ đáp lại một tiếng, nhìn dáng vẻ này, Hồ Nô Nhi nhận ra tâm trạng hắn đang không tốt.
“Gia làm sao vậy? Còn phiền lòng chuyện vừa rồi sao? Hồ Nô Nhi nguyện ý giúp gia giải sầu…”
Hồ Nô Nhi vừa nói, vừa dựa sát vào người Quân Kỳ Ngọc, biết rõ dùng gì giải sầu.
Quân Kỳ Ngọc lại vung tay đẩy hắn ra, trở tay nắm lấy cổ tay Hồ Nô Nhi.
“Sau này, cấm ngươi được phép giở trò trước mặt gia, hiểu chưa?”
Hồ Nô Nhi hoảng sợ nói: “Hồ Nô Nhi không biết mình đã làm sai chỗ nào, thỉnh gia trách phạt.”
“Tống Lễ Khanh giơ là tay phải, làm sao có thể đánh trúng má phải của ngươi?”
Tay Quân Kỳ Ngọc dùng thêm lực, Hồ Nô Nhi liền đau đến toát mồ hôi lạnh.“Gia… Hồ Nô Nhi biết sai rồi.” Hắn biết lúc này tốt nhất không nên ngụy biện.
“Hừ.”
Quân Kỳ Ngọc vung hắn ra, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, làm dịu ngọn lửa âm ỉ trong lòng.
Hồ Nô Nhi lập tức quỳ xuống, chạm đầu gối hắn.
Quân Kỳ Ngọc hỉ nộ vô thường, vui vẻ thì nâng ngươi trong lòng bàn tay, không vui thì có thể gϊếŧ, vứt bỏ, Hồ Nô Nhi rõ ràng, nói cho cùng hắn chỉ là đồ chơi của Quân Kỳ Ngọc mà thôi.
“Có điều. . . Tống Lễ Khanh ỷ có phụ hoàng là chỗ dựa, vừa qua cửa đã dám tác oai tác quái, loại người hai mặt hám quyền này, nhận một cái tát này cũng không oan cho y!”
Quân Kỳ Ngọc lẩm bẩm nói.
“Giày vò y thêm vài ngày nữa, y không chịu nổi, sẽ chủ động gặp phụ hoàng nói hòa ly thôi.”