Chương 9: Bám rồng dựa phượng, thân phận liền tôn quý sao?

Tống Lễ Khanh đè nén suy nghĩ, không muốn nghĩ tới nữa.

Nhưng y nào ngăn được?

Chỉ cần nghĩ, trước khi Quân Kỳ Ngọc chạm vào y, đã cùng Hồ Nô Nhi….thậm chí còn cả với người khác, đầu óc Tống Lễ Khanh đã sắp muốn nổ tung.

Y cảm thấy ghê tởm.

Tình yêu nên thuần khiết, yêu đến sâu đậm mới tự nhiên phát sinh, nhưng Quân Kỳ Ngọc lại có thể hành phòng (quan hệ) với bất kỳ ai mà hắn muốn.

Vậy mình tính là gì? Đêm qua quan hệ thân mật, chỉ là hứng thú nhất thời của Quân Kỳ Ngọc, một lần trút bỏ du͙© vọиɠ mà thôi?

Cả người Tống Lễ Khanh phát lạnh, giống như rơi vào một vũng lầy hôi thối.

Y vốn cho rằng, hôn là biểu hiện của tình yêu, nhưng bây giờ nhớ lại cảnh môi lưỡi quấn quýt với Quân Kỳ Ngọc, dạ dày y lại không nhịn được quặn lên từng trận.

Tống Lễ Khanh che ngực, nhào đến bình hoa bên cạnh.

“Ọe——”

Phản cảm, ghê tởm.

Không nhịn được muốn nôn.

Nhưng do y một ngày một đêm chưa ăn gì, không nôn ra gì cả, cứ nôn khan mãi, khó chịu đến mức chảy nước mắt.

“Tại sao… Kỳ Ngọc… Cho dù ngươi không yêu ta, cũng không nên buông thả, không quý trọng bản thân như vậy…”

Tống Lễ Khanh cố gắng ngừng nôn khan, y thở hổn hển, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Hồ Nô Nhi vỗ vỗ lưng y.

“Ôi chao, Hoàng thái tử phi, không cần nghiêm túc vậy chứ.” Hồ Nồ Nhi ha ha cười nói.

Hiện tại Tống Lễ Khanh vô cùng chán ghét hắn, liền né người tránh tay hắn.

“Ngươi căn bản không hiểu.” Tống Lễ Khanh yên lặng nhìn hắn.

Hồ Nô Nhi buông tay nói: “Ha, đừng nói điện hạ là thái tử, dù là công tử quý tộc bình thường, cũng sớm có tỳ nữ bên người, từ lâu đã nếm được mỹ vị tình yêu nam nữ, điện hạ cũng không còn nhỏ, học được kinh nghiệm ở trên người ta, không phải giúp ngươi càng sảng khoái sao? Ngươi nhìn ra chỗ lợi này không?”

“Câm miệng!”

Những lời ô ngôn uế ngữ như vậy, một chữ Tống Lễ Khanh cũng không nghe nổi nữa.

“Ngươi đi. . . Rời khỏi phủ Kỳ Lân, trở về Tây Vực của ngươi đi!” Tống Lễ Khanh không muốn nhìn thấy người này nữa.

Hồ Nô Nhi nhíu mày, hơi ngạc nhiên.

“Đây là ngươi đang muốn đuổi ta đi?”

“Đúng.” Tống Lễ Khanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Cút khỏi nhà của ta.”

“Vậy thì không được.” Hồ Nô Nhi tự tin nói: “Phủ Kỳ Lân là nhà của điện hạ, không phải là nhà của ngươi, ta là nô ɭệ của thái tử gia, ngươi muốn đuổi ta đi, cũng phải hỏi xem gia có đồng ý hay không.”

“Ngươi….”

Tống Lễ Khanh tức giận không nói được lời nào, y giơ tay lên, đến giữa không trung lại dừng lại.

Mình đang làm gì vậy? Xâu xé đánh lộn giống như côn đồ ngoài đường sao?

Tống Lễ Khanh mất lý trí, nên khi Tiểu Cầm ngoài cửa thông báo, y nhất thời không kịp phản ứng.

“Điện hạ giá đáo!”

Nụ cười đắc ý của Hồ Nô Nhi dần thay đổi, đột nhiên giơ tay phải lên, tát vào mặt mình một cái. Sau đó thuận thế ngã xuống, bụm mặt quỳ xuống trước mặt Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh kinh ngạc, sững người tại chỗ.

Quân Kỳ Ngọc chắp tay sau lưng, mặt lạnh lùng bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Hồ Nô Nhi nắm vạt áo Tống Lễ Khanh, khóc thút thít.

“Xin chủ nhân thương xót, đừng đuổi Hồ Nô Nhi đi, Hồ Nô Nhi không nhà không cửa, chỉ có thể theo gia an thân, đại ân đại đức của chủ nhân, Hồ Nô Nhi vĩnh viễn không quên, nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài!”

Tống Lễ Khanh không kịp tránh, đẩy tay hắn ra, nhưng Hồ Nô Nhi túm chặt lấy y, khóc lóc kể lể không ngừng.

“Chủ nhân, ta không cha không mẹ, chỉ có gia là người thân, nếu ngài chê ta chướng mắt, ta làm gia nô giúp việc cũng được, ta không sợ bẩn mệt nhọc, chỉ xin ngài giữ ta lại, cho ăn miếng cơm, van xin ngài….”

Hồ Nô Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi lộn xộn, dáng vẻ giống như chịu đủ mọi oan ức.

“Không đúng…..Ngươi cút ra!”

Tống Lễ Khanh hoảng sợ đẩy hắn ra, rõ ràng y không làm gì cả, nhưng lại bị tiếng khóc của Hồ Nô Nhi làm cho chột dạ, như thể y thực sự là kẻ ác bắt nạt Hồ Nô Nhi vậy.

Quân Kỳ Ngọc đã đứng trước mặt Tống Lễ Khanh, khuôn mặt phủ đầy sương giá.

Hắn mặt lạnh kéo cánh tay Hồ Nô Nhi, đỡ hắn đứng dậy.

Hồ Nô Nhi quay đầu lại, khóc càng lê hoa đái vũ.

“Gia, sao ngài lại tới đây?”

“Không tới thật đúng là không nhìn thấy cảnh này!”

Quân Kỳ Ngọc hừ một tiếng, ôm Hồ Nô Nhi vào trong lòng.

“Đừng khóc.”

Quân Kỳ Ngọc cau mày lau nước mắt giúp hắn, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ còn lưu dấu tay kia.

“Gia, ta, ta không đau.” Hồ Nô Nhi mềm mại yếu ớt nói.

Quân Kỳ Ngọc ôn tồn an ủi hắn: “Sao lại không đau? Nặng hơn chút là nữa là biến dạng rồi, Tiểu Cẩm, đi lấy thuốc.”

Tiểu Cẩm nhận lệnh, đi ra ngoài.

Tống Lễ Khanh nhìn thấy Hồ Nô Nhi nũng nịu trong lòng Quân Kỳ Ngọc, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Loại thương tiếc Quân Kỳ Ngọc dành cho hắn, là thứ Tống Lễ Khanh không có, có thể nhìn nhưng không thể đạt được.

“Gia…..Hu hu….” Hồ Nô Nhi vẫn nức nở không ngừng, “Chủ nhân không chịu cho ta đường sống, thì gϊếŧ ta đi, ta không quen kinh thành nơi này, nếu rời khỏi gia, ta không còn ý nghĩ muốn sống nữa, chỉ xin đừng bán ta cho Thanh Liên quán…”

Nghe được ba chữ Thanh Liên quán, nét mặt Quân Kỳ Ngọc càng trở nên lạnh lùng.

Thanh Liên quán là chỗ trăng hoa do cha nhỏ của Tống Lễ Khanh mở, là chốn vui chơi lớn nhất ở kinh thành.

“Đó là cách ngươi lập uy sao?” Quân Kỳ Ngọc nói câu đầu tiên với Tống Lễ Khanh.

“Ta. . . ” Tống Lễ Khanh thẳng thừng phủ nhận, “Ta không hề nói với hắn như vậy.”

Quân Kỳ Ngọc giận không thể kiềm được, “Ngươi không có? Vậy tiếng cút ta vừa nghe được bên ngoài là ai nói? Người vừa giơ tay đánh người vừa nãy là ai? Là ta điếc hay mù rồi sao?”

Đến bây giờ Tống Lễ Khanh mới hiểu cảm giác có trăm miệng cũng không thể chối cãi.

Y mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào, mệt mỏi buông thõng hai tay.

“Hắn vừa mới tới nơi này, nếu không phải ngươi nói muốn bán hắn đi Thanh Liên quán, hắn biết nơi bẩn thỉu này sao? !”

“Ta không có nói.” Tống Lễ Khanh cắn môi nói: “Ta chỉ bảo hắn rời khỏi phủ Kỳ Lân, trở về Tây Vực. . . “

Quân Kỳ Ngọc giận dữ hét lên cắt ngang lời y: “Ta không biết, phủ Kỳ Lân là do ngươi làm chủ đấy? Ta biết ngươi như vậy nên mới căn dặn Tiểu Cẩm, may mà Tiểu Cẩm đến cầu cứu sớm, nếu không sợ rằng ta cũng không gặp được hắn nữa! Hoàng hậu còn có thể phế, một thái tử phi như ngươi tính là gì?”

Trong lòng Tống Lễ Khanh đau xót, không tranh luận thêm nữa.

Y cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi xuống vực sâu, mặc cho cảm giác vô lực lan ra toàn thân.

Khi một người không yêu bạn, mọi lời giải thích của bạn đều là ngụy biện.

Y nắm chặt ống tay áo, cố gắng không rơi nước mắt, y khóc trước mặt Quân Kỳ Ngọc quá nhiều rồi, chỉ khiến người ta phiền mà thôi.

Trong tình yêu, không phải cứ ai khóc nhiều hơn là người đấy thắng.

Thấy Quân Kỳ Ngọc chỉ mắng một trận, không phạt Tống Lễ Khanh, Hồ Nô Nhi vuốt ve l*иg ngực Quân Kỳ Ngọc.

“Gia, ngài đừng giận, ảnh hưởng thân thể, còn tổn hại hòa khí với Hoàng Thái tử phi.” Hồ Nô Nhi ngoan ngoãn nói, “Hồ Nô Nhi chỉ là một tiện nô, chỉ vì nô tài hèn mọn như ta mà tình cảm bất hòa, vậy thì không đáng…..”

“Tiện nô?”

Quân Kỳ Ngọc ngờ vực nhìn Tống Lễ Khanh.

“Cũng là do ngươi nói, đúng không?” Quân Kỳ Ngọc tức giận nói, “Tống Lễ Khanh, ngươi nghĩ ngươi bám rồng dựa phượng, thân phận liền tôn quý sao? Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là con của một kỹ nữ!”

Con kỹ nữ….

Cơ thể Tống Lễ Khanh run lên, máu khắp người cũng đông cứng lại.