Đây cũng không phải là lần đầu tiên Chu Minh đi qua cánh cửa này đến "bên kia".
Từ vài ngày trước, Chu Minh ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện thấy mình bị một loại "dị tượng" nào đó nhốt trong phòng của mình. Sau khi một màn sương mù dày đặc kỳ lạ bao phủ khắp thế giới, anh liền phát hiện vùng đất quỷ dị này "bên kia" cánh cửa.
Suy cho cùng, cánh cửa đó bây giờ là lối ra duy nhất trong "căn phòng" anh.
Anh vẫn còn nhớ sự mờ mịt và bối rối khi lần đầu tiên mở cửa ra và nhìn thấy boong tàu bên ngoài; càng nhớ sự bàng hoàng và hoảng sợ khi lần đầu tiên cúi đầu nhìn thấy bản thân đã thay đổi sang bộ dạng khác. Nhưng sau lần đó, để tìm kiếm cơ hội vượt qua tình cảnh khốn cùng, anh đã liều lĩnh tiến hành mấy cuộc thám hiểm thành công "bên này". Đến nay mặc dù anh vẫn không hiểu rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với bản thân, cũng như không hiểu rằng con tàu lớn quỷ dị này xuất hiện "bên ngoài cửa phòng" mình là tình huống như thế nào. Nhưng ít ra, anh đã nắm được một số kinh nghiệm và hiểu biết sơ bộ về con tàu này.
Giống hệt như những lần trước, Chu Minh cố gắng hết sức trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể ép bản thân thoát khỏi cảm giác hôn mê do xuyên qua cánh cửa mang đến, sau đó trước tiên là ghi nhận tình huống của thân thể này, rồi kiểm tra cây súng ngắn trên tay, nhớ lại một lượt tỉ mỉ, cuối cùng xác nhận những món đồ mang trên người so với khi rời boong tàu lần trước là vẫn y nguyên.
"... Có vẻ như mỗi khi đi qua cánh cửa này, cơ thể đều sẽ "thay đổi liên tục"... Nếu có thể đặt một chiếc máy quay phim ở boong tau phía bên này thì tốt rồi, vậy thì có thể xác nhận rằng lúc mình mở cửa phòng thuyền trưởng quay trở lại phòng căn hộ thì liệu cơ thể này có sẽ thay đổi hay không...
"Thật tiếc là vật phẩm của hai "thế giới" không thể thông qua cánh cửa, cũng không cách nào mang máy quay phim qua được...
"Có điều, chiếc điện thoại di động trong căn hộ trước đó trái lại đã quay lại được cảnh anh đi qua cánh cửa từ bên đó. Anh quả thực đã tự mình đi qua màn sương mù đen... Vì vậy đúng là cơ thể anh đã "thay đổi" thành bộ dạng này khi anh đi qua màn sương mù dày đặc?"
Chu Minh lẩm bẩm, anh biết mình đứng trên boong tàu tự lẩm bẩm một mình thế này có thể khiến người ngoài nhìn vào thấy hơi buồn cười. Nhưng anh nhất định phải gây ra một ít tiếng động. Trên con tàu ma quỷ dị trống trải không người này... anh cần một ít bằng chứng để chứng minh mình vẫn còn "sống".
Một luồng gió biển mặn chát thổi qua boong tàu, thổi bay bộ đồ thuyền trưởng màu xanh đen không rõ chất liệu trên người. Chu Minh khẽ thở dài, nhưng thay vì đi về phía boong tàu, anh lại quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng mình.
Anh đặt tay lên nắm cửa.
Xoay tay cầm, sau đó chỉ cần đẩy cánh cửa vào trong, anh sẽ nhìn thấy một màn sương mù dày đặc màu đen xám. Đi qua lớp sương mù dày đặc, anh sẽ trở về căn hộ đơn lập nơi mình đã ở rất nhiều năm.
Anh dùng sức kéo cánh cửa ra.
Cánh cửa bằng gỗ sồi hơi nặng phát ra tiếng kêu cót két, bên trong cánh cửa là một khoang hơi mờ, dưới ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy những tấm thảm thêu tinh xảo đẹp đẽ treo trên tường, những chiếc kệ với nhiều đồ trang trí, cùng với một chiếc bàn hàng hải to lớn ở giữa gian phòng, ở nơi sâu nhất của gian phòng lại có một cánh cửa nhỏ, trước cửa trải một tấm thảm màu đỏ tía.
Đẩy cửa ra là sẽ trở về căn hộ đơn lập của mình, kéo cửa ra chính là phòng thuyền trưởng – mà cái sau hiển nhiên mới là "thiết bị bình thường" trên con tàu này.
Chu Minh bước vào phòng thuyền trưởng, khi đi ngang qua cửa, anh theo thói quen nhìn sang bên trái - bên cạnh có một chiếc gương cao một người được cố định trên tường, trong gương phản chiếu rõ ràng dáng dấp hiện tại của "Chu Minh".
Đó là một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen dày, bộ râu ngắn giữ vẻ oai phong, hốc mắt trũng sâu, chỉ riêng vẻ ngoài đã phảng phất khí chất uy nghiêm. Anh nhìn như đã ngoài bốn mươi, tuy nhiên diện mạo anh tuấn uy vũ và đôi mắt cực kỳ áp chế lại dường như mô phỏng theo cảm giác tuổi tác này. Mà bộ đồng phục thuyền trưởng được làm ra tỉ mỉ trên người, càng thể hiện thân phận đặc biệt của người trong gương.
Chu Minh chuyển động cổ, rồi lại làm trò hề trước gương - anh cảm thấy mình là người dễ gần và thân thiện, mà hình tượng trong gương quả thực không quá ăn nhập với khí chất của bản thân. Nhưng anh đã sớm từ bỏ ý định này, bởi vì anh cảm thấy mình trong gương chẳng những không có vẻ thân thiện chút nào, ngược lại từ một thuyền trưởng uy nghiêm trở nên càng giống một kẻ gϊếŧ người hàng loạt tâm thần hơn...
Mà trong lúc Chu Minh đang làm những động tác này, một tiếng kinh hô nhẹ truyền đến từ hướng bàn hàng hải. Anh không ngạc nhiên chút nào nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, liền thấy trên bàn có một cái đầu sơn dương bằng gỗ đang từ từ quay mặt về phía mình - Khối gỗ không có sự sống này dường như sống lại vào giờ khác này. Đôi mắt đá vỏ chai ảm đảm khảm trên khuôn mặt gỗ đang nhìn chằm chằm vào phía bên này.
Ký ức hoảng loạn khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này chợt lóe lên trong đầu, nhưng Chu Minh lại chỉ nhếch miệng, đi về phía bàn hàng hải. Đầu sơn dương gỗ trên bàn cũng chuyển động cổ theo đó từng chút một, một giọng nói khàn khàn và u ám phát ra từ trong khoang gỗ của nó: "Tên họ?"
"Duncan," Chu Minh bình tĩnh nói: "Duncan Abnomar."
Giọng của đầu sơn dương gỗ lập tức chuyển từ khàn khàn và u ám sang nhiệt tình và thân thiện: "Chào buổi sáng ngài Thuyền trưởng, rất vui khi thấy ngài vẫn còn nhớ tên mình – Hôm nay tâm trạng của ngài thế nào? Hôm nay sức khỏe ngài ra sao? Tối qua ngài ngủ có ngon không? Hy vọng ngài đã có một giấc mơ đẹp. Ngoài ra, hôm nay là một ngày tốt lành để ra khơi, mặt biển yên ả, hướng gió thích hợp, mát mẻ dễ chịu, vả lại không có hải quân phiền não và thuyền viên ồn ào. Ngài Thuyền trưởng, ngài có biết một thuyền viên ồn ào.…”
“Ngươi ồn ào đủ rồi đấy,” Dù không phải là lần đầu tiên giao tiếp với đầu sơn dương quái đản này, nhưng Chu Minh lúc này vẫn cảm thấy não mình run lên, anh gần như trừng mắt hung tợn nhìn gã đó, âm thanh chui ra giữa hai hàm răng: "Yên lặng."
"Ồ, ồ, dĩ nhiên rồi, Thuyền trưởng, ngài thích yên lặng, đại phó kiêm nhị phó kiêm thủy thủ trưởng kiêm thủy thủ phó cũng kiêm luôn vọng thủ trung thành của ngài vô cùng hiểu rõ điều này. Giữ yên lặng có rất nhiều ích lợi, từng có một vị lĩnh vực y học... cũng có thể là lĩnh vực triết học hoặc lĩnh vực kiến trúc..."
Chu Minh bây giờ cảm thấy không chỉ đại não mình run lên, mà ngay cả phế quản cũng bắt đầu run theo: "Ý của ta là, lệnh cho ngươi giữ yên lặng!"
Khi "mệnh lệnh" vừa phát ra, đầu sơn dương cuối cùng cũng trở nên yên lặng.
Chu Minh hơi thở phào một cái, bước tới bàn hàng hải ngồi xuống - Hiện tại, anh là "Thuyền trưởng" của con tàu ma không một bóng người này.
Duncan Abnomar, một cái tên xa lạ, một cái họ khó đọc.
Khoảnh khắc lần đầu tiên đi qua màn sương mù đen xám xịt và bước lên con tàu này, trong đầu anh đã biết những điều này. Anh biết thân thể ở "bên này" của mình tên là Duncan, biết mình là chủ nhân của con tàu này, biết con tàu này đang trải qua một cuộc hành trình dài ngoài sức tưởng tượng – Anh biết những điều này, nhưng cũng chỉ có những điều này.
Mọi ký ức lưu trữ trong đầu anh mơ hồ lại mong manh đến nỗi chỉ có đoạn quan trọng nói trên, còn những chi tiết khác hoàn toàn trống không. Cứ như anh biết con tàu này có một kế hoạch ra khơi đáng kinh ngạc, nhưng lại hoàng toàn không biết nó rốt cuộc muốn đi về đâu. Chủ nhân ban đầu của con tàu này – "Duncan Abnomar" thực sự, dường như đã chết cách đây rất lâu, rất lâu về trước.
Mà những thứ đọng lại trong tâm trí Chu Minh, càng giống như những “ấn tượng” mạnh mẽ và sâu sắc nhất còn sót lại trên đời của một vị thuyền trưởng ma sau khi đã hoàn toàn chết đi.
Bản năng nói cho Chu Minh biết, đằng sau thân phận của vị "Thuyền trưởng Duncan" này có một vấn đề lớn, đặc biệt là trong trường hợp hiện tượng siêu nhiên (đầu sơn dương gỗ biết nói) tồn tại trên con tàu này. Bí ẩn nằm trên người thuyền trưởng Duncan này thậm chí có thể đồng nghĩa với một loại nguy hiểm nào đó mà anh chưa bao giờ tưởng tượng đến, nhưng anh lại buộc phải mang cái tên này mới có thể hoạt động an toàn trên con tàu này.
Bởi vì giống như đầu sơn dương gỗ vừa rồi, một số chuyện trên con tàu này đều đang muốn xác nhận “thân phận thuyền trưởng” bất cứ lúc nào.
Thậm chí cả bản thân con tàu cũng đang xác nhận thân phận của thuyền trưởng mọi lúc.
Điều này khiến người ta có cảm giác giống như một cách đảm bảo nào đó, như thể thuyền trưởng của con tàu thực sự có thể quên mất tên mình bất cứ lúc nào. Mà một khi quên mất tên mình, thì một chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ và nguy hiểm sẽ xảy ra. Nên mới phải thiết lập "phương thức kiểm tra" mọi nơi trên tàu.
Chu Minh không biết rốt cuộc sẽ có hậu quả gì nếu "Thuyền trưởng Duncan" quên tên mình, nhưng anh tin rằng một khi anh nói sai tên mình tuyệt đối sẽ không có hậu quả tốt đẹp gì.
Suy cho cùng, cho dù chỉ là đầu sơn dương gỗ trên bàn hàng hải, có vẻ cũng không giống hạng người tốt lành gì.
Nhưng nếu mình mang cái tên Duncan Abnomar, vậy thì mọi thứ trên con tàu này đều sẽ thật đáng yêu.
Dù sao thì trông chúng cũng không thông minh lắm.
Chu Minh - có lẽ nên gọi là Duncan, Duncan kết thúc phần suy ngẫm và hồi tưởng ngắn ngủi của mình, sau đó nhìn vào tấm hải đồ trải sẵn trên bàn.
Tuy nhiên, trên hải đồ căn bản không có bất kỳ tuyến đường, điểm đánh dấu hoặc đất liền nào để xác định, thậm chí cả một hòn đảo nhỏ cũng không thấy. Trên bề mặt tấm da dê thô dày, chỉ có thể nhìn thấy những khối xoáy lớn màu trắng xám. Những khối trắng xám đó, thứ giống như sương mù dường như che khuất tuyến đường vốn có trên tờ giấy. Và thứ duy nhất có thể nhìn thấy ở trung tâm của hải đồ là bóng dáng của một con tàu thấp thoáng trong làn sương mù dày đặc.
Duncan (Chu Minh) không hề có kinh nghiệm dương buồm ra biển trong vài thập kỷ qua, nhưng ngay cả những người không biết hải đồ đến đâu, chắc chắn cũng sẽ biết rằng hải đồ "bình thường" trông không giống như thế này.
Rõ ràng, giống như đầu sơn dương gỗ trên bàn, tấm hải đồ này cũng là một loại vật phẩm siêu nhiên nào đó – Chỉ là Duncan tạm thời vẫn chưa kết luận ra được quy luật sử dụng nó.
Dường như nhận thấy sự chú ý của thuyền trưởng cuối cùng đặt trên tấm hải đồ, đầu sơn dương đã yên lặng rất lâu trên bàn cuối cùng chuyển động trở lại. Nó bắt đầu chuyển động phát âm thanh như bánh răng gỗ. Lúc mới đầu còn khá kiềm chế, nhưng ngay sau đó đã đạt đến mức không thể phớt lờ - Cuối cùng, cả đầu của gã bắt đầu vặn vẹo trên cơ sở như được bật chế độ rung.
Duncan sợ nếu gã này cứ tiếp tục sẽ khoan gỗ tạo lửa trên bàn hàng hải, cuối cùng không nhịn được liếc nó một cái: "Nói đi."
"Vâng, thưa ngài Thuyền trưởng - Tôi phải nhấn mạnh lại một lần, hôm nay thực sự là một ngày tốt lành để giương buồm khởi hành. Thất Hương Hào đang chờ lệnh của ngài như mọi khi! Chúng ta sẽ giương buồm chứ?"