Chương 3: Lạc Hướng Đến Biên Giới

Khuôn mặt đen cứng của Đầu Sơn Dương Gỗ nhìn chằm chằm vào Duncan đang ngồi sau chiếc bàn hàng hải. Trong đôi mắt làm từ đá vỏ chai phảng phất ánh sáng lấp lánh quỷ dị - Thực tế, thứ này căn bản không có khả năng sinh ra biểu cảm, nhưng Duncan rõ ràng đọc được vẻ mong đợi nào đó từ khuôn mặt gỗ của đối phương.

Mà thực ra, đây đã không phải lần đầu Đầu Sơn Dương giục anh “giương buồm ra khơi”. Mỗi lần anh đến đây, Đầu Sơn Dương đều sẽ thúc giục như vậy một lần.

Anh thậm chí còn cảm thấy rằng con tàu này cũng đang không ngừng thôi thúc bản thân, bảo mình sớm chấm dứt việc trôi dạt lênh đênh trên biển không có chủ đích này càng sớm càng tốt và sớm ngày giương buồm ra khơi trở về đúng con đường của nó.

Tuy nhiên, Duncan lại im lặng, khuôn mặt uy nghiêm vốn có của anh phủ lên một lớp mây đen. Trong lúc trầm tư không nói gì, anh rõ ràng ý thức được hai vấn đề:

Trước hết, trên cả con tàu này chỉ có một mình anh, mà kích thước của con tàu chỉ đơn giản là lớn đến mức phát rồ - Là một con tàu chạy bằng buồm, toàn bộ chiều dài của con tàu có tên là "Thất Hương Hào" này theo Duncan phỏng đoán sơ lược ít nhất phải 150 đến 200 mét. Mà để điều khiển một con tàu khổng lồ như vậy, cần phải có ít nhất hàng chục, thậm chí hàng trăm thủy thủ có kinh nghiệm phong phú mới được. Một mình anh, lái thế nào?

Thứ đến, sau khi loại bỏ các yếu tố chuyên môn nêu trên, vẫn còn một vấn đề mấu chốt cản trở hành trình ra khơi của anh - anh không biết lái tàu.

Duncan hơi lo lắng, cố gắng đặt giả định điều gì sẽ xảy ra nếu mình yêu cầu Đầu Sơn Dương quỷ dị và ồn ào trước mặt dạy anh kỹ năng lái tàu, nhưng sau khi giả định anh lại càng lo lắng hơn.

Tuy nhiên, Đầu Sơn Dương lại không biết thuyền trưởng của mình đang nghĩ gì, nó chỉ hỏi: "Thuyền trưởng, ngài có băn khoăn gì sao? Nếu lo lắng về tình hình của Thất Hương Hào, vậy ngài hoàn toàn có thể yên tâm, Thất Hương Hào luôn sẵn sàng cùng ngài đi đến tận cùng của thế giới. Hay ngài lo lắng hôm nay khởi hành không tốt lành? Tôi có một chút kiến thức về bói toán, không biết ngài tin vào loại nào? Thiên tượng, xông hương, thạch anh đều được cả. Nhắc đến thạch anh, ngài có còn nhớ…”

Duncan cố gắng kéo căng các cơ trên mặt, một bên kiềm chế kích động muốn quyết một trận tử chiến với Đầu Sơn Dương trước mặt, một bên trầm giọng nói: "Ta lên boong tàu quan sát tình hình trước – Ngươi ở đây yên lặng đợi ta."

"Cẩn tuân ý nguyện của ngài - Nhưng tôi cần phải nhắc nhở ngài, Thất Hương Hào đã trôi dạt một cách mù quáng quá lâu rồi, ngài nhất định phải mau sớm quản lý nó, đưa chuyến hành trình trở lại đúng hướng..."

Đầu Sơn Dương nói, sau đó cùng với âm thanh của gỗ cọ xát, cuối cùng nó trở lại tư thế ban đầu.

Duncan bỗng chốc cảm thấy cả thế giới như ngừng lại.

Anh thở phào nhẹ nhõm, âm hưởng trong não cũng dần lắng xuống, sau đó cầm khẩu súng kíp trên bàn lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng thuyền trưởng.

Khẩu súng kíp trông khá cũ kỹ này là anh tìm thấy lúc khám phá con tàu, cùng lúc đó còn có một thanh kiếm một tay hiện đang treo ở thắt lưng anh. Mà hai món đồ này là vật bảo đảm cho sự an toàn của anh lúc hành động trên tàu.

Trong quá trình thăm dò vài ngày qua, anh đã dành một thời gian dài để học đại khái cách sử dụng cả hai – Mặc dù cho đến nay, anh cũng chưa từng nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào trên con tàu này ngoài mình.



Các "vật phẩm" biết nói chuyện thì không tính.

Làn gió biển mặn mòi phả vào mặt, khiến tâm trạng hơi phiền não của Duncan dịu đi sau đó, anh bước ra boong tàu bên ngoài phòng thuyền trưởng, theo bản năng ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Mây đen dày đặc vẫn che kín bầu trời đến tận tầm mắt, không nhìn thấy bất kỳ trời trăng sao gì trong mây, chỉ có sắc trời đυ.c ngầu che khuất biển cả vô biên.

Cảnh tượng thế này đã kéo dài rất lâu. Trên thực tế thì kể từ ngày Duncan bước lên con tàu này, anh đã chỉ nhìn thấy bầu trời như thế này - Nó thậm chí còn khiến anh nghi ngờ rằng phải chăng thế giới này căn bản không tồn tại thời tiết bình thường? Phải chăng cảnh tượng mây đen giăng kín này mới là thiên tượng vĩnh hằng trên vùng biển này?

Duncan xoay người, anh nhìn thấy cánh cửa phòng thuyền trưởng lặng lẽ ở đó, trên thanh xà ngang phía trên có khắc một dòng chữ với một loại chữ cái nào đó mà anh không nhận ra. Mà khi mắt anh dán chặt vào dòng chữ đó, ý nghĩa của nó lại trực tiếp phản ánh trong đầu anh một cách rõ nét:

"Thất hương giả chi môn".

"Thất hương giả chi môn... Thất Hương Hào sao," Duncan lẩm bẩm một mình, sau đó lại có vẻ tự giễu: "Con tàu này ngược lại có một cái tên rất hay."

Sau đó anh đi vòng quanh phòng thuyền trưởng, dọc theo cầu thang ở mép boong tàu lên boong trên ở đuôi tàu. Ở đây có một sân thượng bằng gỗ, nơi có tầm nhìn rộng nhất toàn tàu ngoài đài quan sát.

Một bánh lái đen nặng nề lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của người lái tàu trên sân thượng.

Duncan cau mày, chẳng biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác nôn nóng và cấp bách. Mà cảm giác này dường như nảy sinh một cách vô căn cứ khi anh nhìn thấy bánh lái.

Anh chưa bao giờ có cảm giác này khi đến đây vài lần trước đây!

Như để hưởng ứng với sự nôn nóng trong lòng anh, một cơn gió hỗn loạn không rõ nguyên nhân đột nhiên thổi qua boong tàu. Mặt biển vốn yên tĩnh xung quanh cũng lập tức nổi lên gợn sóng. Mặc dù sóng gió không đến mức tác động gì đến "Thất Hương Hào" quy mô lớn, nhưng trong lòng Duncan lại có một sự báo động lớn. Một giây tiếp theo, anh đã bị trực giác điều khiển nhìn về hướng mũi tàu.

Trên mặt biển ngay phía trước Thất Hương Hào, giữa biển trời hỗn độn mịt mù, một bức tường sương trắng vô biên vô tận, như thành lũy cao ngất trời lại dường như nổi lên không có cơ sở, khiến anh lập tức trợn to hai mắt!

Đó là làn sương mù trắng xóa dường như bao vây và cô lập cả thế giới, như một vách đá dựng đứng vạn trượng nối liền giữa trời và đất nghiền ép tới. Nhưng so với kích thước ấn tượng của nó, điều càng khiến Duncan (Chu Minh) cảnh giác hơn là thứ đó khiến anh liên tưởng đến sương mù vô biên bên ngoài cửa sổ căn hộ đơn lập của mình!

Thất Hương Hào đang tiến thẳng đến bức tường sương mù đó!

Duncan không biết sương mù dày đặc đó là gì, cũng không biết sâu thẳm bên trong sương mù là gì, nhưng theo bản năng anh cảm nhận được sự nguy hiểm to lớn, trực giác sinh tồn mách bảo anh rằng bị màn sương mù dày đặc đó nuốt chửng tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì!



Anh vô thức lao đến sân thượng nơi đặt bánh lái - Cảm giác bất lực cực lớn cũng đồng thời bao trùm xuống: Cho dù cầm lái, chỉ với một mình anh thì làm sao có thể lái con tàu khổng lồ này ra khỏi bức tường sương mù phía trước?

Nhưng anh vẫn theo bản năng đến trước bánh lái, mà gần như cùng lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói khàn khàn và u ám phát ra từ một ống đồng thông với phòng thuyền trưởng bên cạnh bánh lái. Đó là giọng của "Đầu Sơn Dương" – giọng điệu của vật quỷ dị đó lần này lại có vẻ hốt hoảng:

"Thưa ngài Thuyền trưởng, biên giới phía trước sắp sụp đổ, chúng ta đang tiến gần đến giới hạn của thực tế! Xin hãy điều chỉnh hướng đi ngay lập tức!"

Nghe giọng nói hoảng hốt lo sợ của Đầu Sơn Dương, Duncan gần như hét vào mặt nó - Điều chỉnh hướng đi nói thì dễ, ngươi ngược lại là biến ra một trăm tám mươi anh em tốt biết lái tàu cho ta ngay tại chỗ để lái thứ này đi!

Ngay sau đó, anh lại ngẩng đầu nhìn về hướng cột buồm phía trước. Nhìn thấy một vài cột buồm trơ trọi đứng trên boong tàu, trong lòng càng thêm đau buồn hơn – Đừng nói đến việc giương buồm, trên thực tế con tàu này vốn không có buồm, mấy cái cột đó đều trống rỗng!

Dưới tâm tư khích động, anh thậm chí còn không thèm suy nghĩ nghiêm túc về những từ ngữ cổ quái bật ra trong câu nói vừa rồi của Đầu Sơn Dương, chỉ có bản năng khiến anh vô thức nắm lấy bánh lái dường như đang run nhẹ vì một lý do nào đó phía trước.

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên anh chủ động đặt tay lên bánh lái của Thất Hương Hào – Tình huống quỷ dị trên con tàu trước đó, cùng với sự thúc giục lặp đi lặp lại của Đầu Sơn Dương trước sau luôn khiến anh hoài nghi lo lắng, tràn đầy mâu thuẫn đối với chuyện "điều khiển". Nhưng bây giờ, anh cuối cùng không có cơ hội do dự.

Anh cầm chặt bánh lái, đầu óc trống rỗng thậm chí không kịp nghĩ nên điều khiển con tàu ma trống rỗng với sức một người như thế nào.

Biến hóa liền xảy ra ngay sau đó.

Âm thanh như núi kêu biển thét gào ầm ầm nổ vang trong tâm trí của Duncan, như thể có 10.000 người đang đứng trên bờ hô hào tiễn biệt con tàu, như thể có trăm ngàn thủy thủ trên boong tàu hô to tên thuyền trưởng, giữa chừng lại dường như xen lẫn với khúc thuyền hoang vắng và biển bão vô hình.

Một ngọn lửa màu xanh lục hiện lên ở rìa tầm nhìn, Duncan vô thức nhìn vào lòng bàn tay của mình. Anh thấy một ngọn lửa màu xanh lục đột nhiên phụt ra từ bánh lái của Thất Hương Hào, rồi lại quét tới với một tốc độ kinh người, trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể.

Trong ngọn lửa rực cháy, máu thịt bỗng trở nên trống rỗng và hư ảo, đồng phục thuyền trưởng trở nên sờn rách và tả tơi như ngâm trong nước biển hàng chục, hàng trăm năm. Mà dưới máu thịt hư ảo bỗng trở nên giống như linh thể, Duncan thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy xương cốt của mình - Ngọn lửa nhảy nhót trên xương cốt trong suốt như ngọc, ngọn lửa bất diệt chạy khắp cơ thể anh như nước.

Tuy nhiên, anh lại không hề có cảm giác đau đớn hay nóng bỏng nóng dù, trong ngọn lửa hừng hực, anh chỉ cảm thấy nhận thức của mình đang lan rộng ra mọi hướng.

Ngọn lửa từ trên bục điều khiển cuốn xuống, lan khắp boong tàu, tràn qua mạn tàu, qua cột buồm, ngọn lửa cháy mạnh đan vào nhau như lưới, lại từ trên boong tàu dâng lên như hít thở, lan ra dọc theo cột buồm trơ trọi, cuối cùng tạo thành cánh buồm khổng lồ như một tấm lụa sương mù giữa biển và sương mù đan xen.

Thất Hương Hào giương buồm, trước khi biên giới hiện thực đang sụp đổ nhanh chóng.