Chương 4: Duyên

Cùng một bố cục, cùng một quy trình, nhưng tâm tình lại thấp hơn một quãng tám.

Bác sĩ Vương Mãnh với vẻ mặt ôn hòa đang nghiêm túc xử lý miếng băng trong tay.

"Mấy ngày trước, đứa trẻ Tiểu Dịch đã nói cho tôi về bệnh tình của cháu, cứ theo tiến độ này, cháu sẽ sớm hồi phục."

Nghe lời nói của bác sĩ Thẩm Dĩ Hạ ngẩn người, "Cô ấy nói qua với ngài sao?"

"Đúng vậy, đứa nhỏ này trong có vẻ lạnh lùng, nhưng khi được ủ ấm thì lại trở nên ấm áp hơn bất kì ai khác."

Khóe môi Thẩm Dĩ Hạ giương nhẹ, "Xem ra ngài rất quen thuộc với cô ấy."

Vương Mãnh cười cười nói: "Điều đó tất nhiên, cũng coi như là quan sát được quá trình trưởng thành của đứa nhỏ ấy."

Tâm tình bỗng nhiên tốt lên.

"Vậy ngài có biết bình thường cô ấy yêu thích cái gì không?" Đôi mắt Thẩm Dĩ Hà sáng lên.

Lần này, đại thúc nhiệt tình không hỏi nữa, Vương Mãnh cẩn thẩn suy nghĩ, yếu ớt nói: "Đứa nhỏ này bình thường ngoài việc nghiên cứu ra thì chính là rèn luyện thân thể, chưa từng thấy con bé chơi qua cái gì."

"Thích sưu tầm tất cả các loại dụng cụ cùng đồ chơi nhỏ hiếm lạ, cổ quái có tính không? Lần trước còn lấy đi một thanh cầm máu từ thời kỳ dân quốc."

Cái sở thích này cũng thật độc đáo.

"Cảm ơn ngày, hôm nay đã làm phiền rồi." Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười nói.

"Phải phải, có thể làm phiền cháu ký tên cho tôi một cái được không?" Vương Mãnh ngượng ngùng gãi gãi mái tóc lưa thưa, "Con gái tôi là fan của cháu, sắp đến sinh nhật con bé, tôi đang lo lắng không biết nên tặng quà gì đây."

"Đương nhiên có thể, con gái của ngài tên gì?" Thẩm Dĩ Hạ sau khi thu hồi xử lý xong tay trái tiếp nhận cuốn sổ ghi chép tinh xảo được bác sĩ đưa tới.

Vương Mãnh nhìn Thẩm Dĩ Hạ đang ký viết từng nét chữ TO trên trang bìa, cười đến híp cả mắt, "Lần này nhất định có thể vượt qua vợ của tôi, cảm ơn cảm ơn."

Về đến nhà tâm tình Thẩm Dĩ Hạ có phần tốt, nhưng nàng luôn cảm thấy cánh tay trái không được thoải mái.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Hình ảnh. jpg ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Hình ảnh. jpg ]

Thẩm Dĩ Hạ nghiêng người dựa vào ghế sofa, gửi cho bác sĩ Dịch phim chụp hôm nay (tấm phim chụp Xquang á) cùng bức ảnh tự chụp cánh tay trái đang chỉ của nàng đi cùng nửa thân dưới.

Băng vải trắng tinh cùng sắc đỏ của chiếc váy ngủ tơ tằm tạo sự tương phản rõ ràng, bắp chân thon dài sạch sẽ không tì vết, mắt cá chân gợi cảm tinh xảo lờ mờ lộ ra.

Trong khách sạn, trùng hợp Dịch Thế An vừa kết thúc buổi luyện tập hôm nay, sợi tóc mang theo ướŧ áŧ, từng hạt mồ hôi chạy dọc theo chỗ lõm từ eo xuống thắt lưng, thấm ướt một mảng nhỏ ở lưng quần.

Tùy ý lau người, mặc quần áo khô ráo vào, khuôn mặt mới rửa sạch sẽ lộ ra hồng hào.

Biểu tượng ở góc dưới bên phải của máy tính liên tục nhấp nháy, ấn mở liền trông thấy hai tấm ảnh Thẩm đại ảnh hậu gửi tới.

Dịch Thế An ngẩn người, đầu tiên ấn mở tấm thứ nhất phóng to ra xem xét tỉ mỉ tình trạng hồi phục của xương.

Trạng thái tốt.

Không biết là do lòng hiếu kỳ thúc đẩy hay là do chứng cưỡng chế, váy dài màu đỏ HD trải dài trên màn hình 16 inch, hiện lên nơi đáy mắt của người nào đó.

Phi lễ chớ nhìn. Dịch Thế An cố gắng nghiên cứu cánh tay trái được băng chặt chẽ.

Đôi lông mày đẹp đẽ cau lại, nhìn qua cũng không phát hiện vấn đề gì.

An: [ Từ tấm ảnh không nhìn ra có gì bất thường, khó chịu chỗ nào sao? ]

Thẩm Dĩ Hạ bị bác sĩ Dịch nghiêm túc chọc cười.

Còn mạnh hơn 1 ( 1 là chỉ top), e rằng gái thẳng.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Không băng đẹp bằng cô ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Tuần sau có thể gặp cô không? ]

Bộ não vốn luôn thông minh không thể tìm ra được mối liên hệ giữa hai điều này, chẳng phải chúng đều là thủ pháp (phương pháp) tiêu chuẩn sao? Chỗ nào không giống nhau chứ?

An: [ Có thể. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Vậy hẹn gặp lại vào tuần sau, bác sĩ Dịch. ]

An: [ Được ]

Mỉm cười lắc đầu, Thẩm Dĩ Hạ thoát ra ấn mở khung chat với quản lý nhà mình.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Trực giác của chị một chút cũng không chuẩn. ]

Kỷ Lan: [ Hả? ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Không có việc gì. ]

Thật sự càng ngày càng không thể hiểu nổi lão bản nhà mình, cũng không có uống phải thuốc gì nha đánh liền điểm đường gluco. (?)

(?) Như kiểu uống nhầm thuốc gì mà khó hiểu hay sao á

Kỷ Lan: [ Nghỉ ngơi sớm một chút, đêm mai liên hoan ít nhiều gì cũng sẽ trở về muộn. ]

——

Ánh đèn lãng mạn và ấm áp trong khách sạn nguy nga lộng lẫy chiếu rọi trên từng bàn ăn, không giống với sự yên tĩnh của đại sảnh, tiếng nói chuyện trong phòng riêng lúc này đang vô cùng sôi nổi.

Thẩm Dĩ Hạ, người đã ở nhà một thời gian dài, hôm nay trở lại hình dáng đầy đặn đã mất từ lâu, những lọn tóc gợn sóng được chải chuốt tỉ mỉ rủ xuống chiếc cổ thon dài, đường cong vừa phải.

Tùy ý nghe đám người nói chuyện trời đất, Thẩm Dĩ Hạ ăn những món ngon trên đĩa, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, mềm mại và quyến rũ.

Sắc đẹp luôn làm người ta thèm muốn, mà cồn thường thường trở thành thứ gánh tội giúp.

Tên nam nhân say rượu thứ ba nâng ly đứng lên, "Lý đạo, lần này Thẩm lão sư là công thần hạng nhất, đại gia hỏa ta không thể mời nàng một ly sao?"



Nói là say nhưng thật ra rất thanh tỉnh, hắn ta đã đi vòng quanh tìm đạo diễn để chứng thực.

Mọi người không nghĩ tới lại có người hồ đồ như vậy, bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn bị phá vỡ, vội vàng cười ha hả thay nam thứ giải vây.

Tâm tình ăn uống biến mất, Thẩm Dĩ Hạ không nhanh không chậm lau miệng, trào phúng nói: "Đại công thần? Công thần nhà nào gãy xương còn phải bồi anh uống rượu."

Lời nói không chút nể mặt mũi khiến mọi người im lặng, sôi nổi nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn Lý vừa rồi còn đỏ bừng mặt, giờ phút này cau mày nói: "Tôn Lăng, cậu giở trò say xỉn điên khùng gì vậy, xin lỗi Dĩ Hạ mau!"

"Không cần xin lỗi, tôi hơi mệt một chút về nhà nghỉ ngơi trước, hôm khác sẽ chiêu đãi mọi người một bữa thật ngon." Thẩm Dĩ Hạ đứng dậy chào mọi người, sau đó liền xoay người rời đi.

"Lý đạo từ từ dùng cơm, tôi đưa Hạ Hạ về nhà trước." Kỷ Lan thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đuổi theo sau.

"Tên chó chết này thật sự không biết bản thân mình nặng nhẹ bao nhiêu, Hạ Hạ em đi chậm một chút."

"Thẩm Dĩ Hạ dừng bước lại tựa ở bên tường, yếu ớt nói: "Đừng xúc phạm một con chó, nhanh lên em muốn về nhà tắm rửa."

"Được, lâu lắm rồi mới được gặp kẻ có mắt như mù, quên mất em đã sớm đao thương bất nhập*." Kỷ Lan thu hồi lời an ủi bên môi.

*Đao thương bất nhập: ám chỉ việc các loại vũ khí kim loại như đao thương kiếm không thể gây sát thương - tổn thương cho cơ thể được vì bản thân luyện một loại công pháp nào đó giúp cơ thể cường hóa cứng hơn cả sắt thép nên khó mà gây ra vết thương được. Đây là một câu từ thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc được so sánh ví von như là mình đồng da sắt không gì có thể xuyên thủng được." Ở đây có thể hiểu là người bất phàm, không thể bị kẻ khác đυ.ng tới.

Thẩm Dĩ Hạ tự giễu cười nói: "Chẳng có cái gì là đao thương bất nhập cả, hắn còn chưa đủ tư cách."

Nhờ phúc của Tôn Lăng, không đến chín giờ đã ngồi lên xe về nhà.

Một ánh đèn nho nhỏ sáng lên trong chiếc xe u tối, Thẩm Dĩ Hạ hiếm khi chơi điện thoại di động trên đường.

"Xem cái gì vậy Hạ Hạ, cẩn thận không lại say xe." Kỷ Lan lên tiếng nhắc nhở.

Thẩm Dĩ Hạ cất điện thoại di động, tâm tình có phần tốt, "Không có việc gì, đào được một cái đồ chơi nhỏ."

"Đồ chơi nhỏ gì vậy, có phần của chị không?"

Thẩm Dĩ Hạ nhắm hai mắt lại, cong môi nói: "Cái này chỉ có một phần."

Kỷ Lan:...

Người được đưa xuống tầng hầm an toàn, xe bảo mẫu tiêu sái (Thanh cao, phóng khoáng) rời đi.

Thẩm Dĩ Hạ chậm rãi đi về phía cửa thang máy, chợt phát hiện chiếc xe đạp màu đen bên cạnh chữ G lớn trong rất quen mắt.

Hiện tại đi xe đạp cũng phổ biến sao? Thẩm Dĩ Hạ trong bụng nói thầm.

Tay mắt lanh lẹ ấn nút, cánh cửa thang máy sắp đóng lại từ từ mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí trong nháy mắt như ngưng trọng.

Nhìn người như đứa trẻ đáng yêu, nhưng ăn mặc chỉnh tề, xách theo vali, hành lý trong thang máy, tâm tình Thẩm Dĩ Hạ vi diệu.

"Không đi vào sao?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc kéo lý trí Thẩm Dĩ Hạ quay về, nàng thẳng lưng bước vào thang máy, quẹt thì xong thì đứng thành hàng.

Cảm giác không thoải mái trên bàn cơm lúc này đây hầu như đã biến mất, Thẩm Dĩ Hạ mặt mày cong cong, "Thật là trùng hợp a bác sĩ Dịch, tôi ở ngay phía trên cô."

Con số 7 và 8 sáng lên cùng lúc cho thấy duyên phận khôn tả.

Dịch Thế An chưa kịp mở miệng, mùi rượu tỏa ra tràn ngập bên trong khiến cho nụ cười của Thẩm Dĩ Hạ ngưng lại.

"Ách, tôi nói tôi không có uống rượu, cô tin không?" Thẩm Dĩ Hạ lúng túng nhìn xem bản thân mang giày cao gót mới miễn cưỡng cao ngang với bác sĩ Dịch.

Dịch Thế An nhíu mày, giọng ôn hòa nói: "Tôi tin."

Cửa thang máy một lần nữa mở ra không để cho hai người có thêm cơ hội nói chuyện.

"Tôi đi trước." Dịch Thế An xách theo hành lý đi về phía cửa nhà mình.

Thẩm Dĩ Hạ người về nhà muộn một bước, ném mình lên ghế sofa, nắm lấy gói dựa che đầu.

Chầm chậm lấy điện thoại di động ra, nhấn vào khung chat của người đại diện nhà mình.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Chị có tin vào số mệnh không? ]

Trong xe, Kỷ Lan còn đang ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, còn chưa lý giải được câu nói thì màn hình lại hiện đến tin nhắn thứ hai.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Từ nay em không nhận tin nhắn của Tôn Lăng nữa. ]

Kỷ Lan: Meo meo meo, người này tự dưng lại để ý cái này làm gì.

Kỷ Lan: [ Không thành vấn đề. ]

Kỷ Lan: [ Có điều, duyên phận từ đâu mà tới. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Bác sĩ Dịch sống ở ngay dưới tầng của em. ]

Kỷ Lan: [ Quả nhiên là duyên phận, cố lên lão Hạ, chị cảm thấy em có khả năng. ]

Thẩm Dĩ Hạ sửng sốt, em không có nói em thích cô ấy, chị nghĩ em cái gì vậy chứ.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Chị có hiểu lầm cái gì không? ]

Kỷ Lan: [ Có không, có sao? ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Có. ]

Kỷ Lan từ chối cho ý kiến, nguyên lai Thẩm ảnh hậu thích cấm dục của chúng ta còn ngại nói.

Đảo mắt lại đến lúc phải đi bệnh viện, Thẩm Dĩ Hạ cẩn thận chọn và lấy số thứ tự khám cuối cùng.

"Hạ Hạ, em đang xách cái gì theo cả một đường vậy?" Kỷ Lan nhìn túi giấy trong ngực Thẩm Dĩ Hạ rất tò mò.



"Đoán xem." Thẩm Dĩ Hạ nghịch ngợm nói.

Thật sự là con gái lớn không dùng được, Kỷ Lan đột nhiên có chút ghen ghét.

Kỷ Lan chán ghét bĩu môi, "Được được được, biết là quà tặng cho bác sĩ Dịch nhà em rồi, chị không cần nghĩ nhiều."

"Cái gì mà bác sĩ Dịch nhà em, bát tự không có cong lên."

"Thế nào, người ta không có thích em a." Kỷ Lan đột nhiên có một ý trêu chọc thú vị.

"Không nên a, Thẩm lão sư của chúng ta, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, làm sao người ta lại không thích được."

Thẩm Dĩ Hạ không phản bác được, nắm thật chặt chiếc túi trong ngực, đeo kính mát lên nhắm mắt giả làm con đà điểu.

Khéo léo gõ cửa phòng, Thẩm Dĩ Hạ ưu nhã ngồi vào cái ghế đặt ngay trước bàn tư vấn, nhìn về gương mặt không biểu cảm của Dịch Thế An mỉm cười.

Nhìn thấy người tới, Dịch Thế An lập tức bắt đầu mở đơn kiểm tra, "Trước tiên đi chụp Xquang đi, không có vấn đề gì cuối tuần sẽ có thể tháo nẹp." Không thể không thừa nhận bệnh tình của bệnh nhân đã xâm nhập đầu óc của vị này.

"Được rồi, bác sĩ Dịch." Thẩm Dĩ Hạ ngoan ngoãn cầm tờ đơn rời đi, cái túi xách trên tay được đặt ở một nói không dễ thấy trên bàn không để lại dấu vết."

Hiệu suất của bệnh viện đế đô thì không cần phải nhiều lời, Thẩm Dĩ Hạ cầm tấm phim trở lại, nhìn trên màn hình chờ chỉ còn lại tên nàng, cảm thấy rất hài lòng.

"Không có vấn đề, xương cốt gần như lành lại hoàn toàn rồi, cuối tuần có thể tháo nẹp."

Dịch Thế An nói xong, nhìn Thẩm Dĩ Hạ không có động tĩnh gì thì lên tiếng nhắc nhở, "Cô có thể ra về."

"Không cần cố định một lần nữa sao?" Bên trong đôi mắt đào xinh đẹp của Thẩm Dĩ Hạ hiện lên một tia ủy khuất.

Tay đang gõ phím dừng lại, "Không có lỏng lẻo, không cần cố định một lần nữa."

Thẩm Dĩ Hạ vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm vào gái thẳng ngồi đối diện bên kia bàn.

Dịch Thế An chậm rãi đứng dậy, bất đắc dĩ nói: "Cô đây là bỏ tiền ra để mua sự an tâm sao?"

Thẩm Dĩ Hạ quay đầu, không trả lời.

Mua an tâm cái gì chứ, tôi là muốn mua tâm bác sĩ An.

Mùi hương quen thuộc phảng phất, Thẩm Dĩ Hạ âm thầm vui vẻ, lặng lẽ quan sát bác sĩ ngốc.

Ân, là rất đẹp.

"Được rồi, lần này là an tâm rồi chứ?" Dịch Thế An cười khẽ.

"Ừm, rất thoải mái."

"Cô có muốn về nhà cùng tôi không bác sĩ Dịch, xe của cô có thể nhét vào cốp xe phía sau." Thẩm Dĩ Hạ tay phải chống cầm, nhìn Dịch Thế An sắp xếp hồ sơ bệnh án trong ngày.

"Cảm ơn, nhưng tôi đã quen với việc dựa vào cái này để duy trì rèn luyện thân thể." Dịch Thế An cười nói.

Ân, cười lên cũng đẹp mắt.

"Vậy cảm ơn bác sĩ Dịch, hẹn hôm khác lại gặp." Thẩm Dĩ Hạ biết nghe lời.

Trở lại trong xe, Kỷ Lan không kịp đợi bát quát.

"Thế nào rồi? Có cảm thấy em đặc biệt xinh đẹp ghé đến không?"

"Em cảm thấy cô ấy có thể là gái thẳng."

Kỷ Lan, bậc thầy tình yêu online, "Cái gì thẳng hay không thẳng chứ, em trước đây cũng không biết rằng mình thích con gái đó thôi."

Thẩm Dĩ Hạ dừng một chút, "Cũng là"

"Nha, thừa nhận là thích người ta nha." Kỷ Lan trêu ghẹo nói.

Bên tai nàng nhuộm một màu đỏ thẫm, Thẩm Dĩ Hạ lấy cái mũ mà nàng không đội suốt thời gian qua và đội lên đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

"Em có cái gì không dám thừa nhận đâu, em thoải mái thích một người." Thanh âm có chút buồn bực phát ra từ dưới chiếc mũ.

"Vậy em phải cố gắng lên rồi, người có thể khiến cho em thích nhất định không phải người bình thường."

Bên này đã về đến nhà, Dịch Thế An vừa mới hoàn thành công việc trong ngày và chuẩn bị tan sở.

Lúc thu dọn đồ đạc thì phát hiện trên bàn có thứ gì đó do người nào "để lại", sau khi suy nghĩ xem nó xuất hiện từ lúc nào, Dịch Thế An lấy điện thoại di động ra và bấm vào một số trong WeChat.

"Có chuyện gì vậy bác sĩ Dịch?" Thẩm Dĩ Hạ biết rõ còn cố ý hỏi.

"Trên bàn tôi có một túi giấy, là cô để quên sao?"

"Không phải để quên, là quà cảm tạ tặng cho cô."

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, "Không..."

"Là một chút lòng thôi, không đáng tiền để lấy an tâm."

Giọng điệu mang hơi bá đạo khiến cho Dịch Thế An bình tĩnh lại.

"... Cảm ơn, đổi..." Thẩm Dĩ Hạ quyết định cúp máy.

Dịch Thế An cầm điện thoại di động bối rối, người này sao lại cúp máy như vậy chứ.

Lắc đầu, cô lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận mở ra.

Một cái ly gốm sứ được làm tinh xảo hiện ra trước mắt, đường nét sống động như thật và lớp men trắng mờ mịn được đánh bóng rất tốt, đủ để phân biệt thật giả.

Dịch Thế An cười, nhếch miệng cười.

An: [ Cảm ơn, tôi rất thích. ]

Nhìn tin nhắn Dịch Thế An gửi đến, Thẩm Dĩ Hạ rất được lợi, thức ăn được làm trông ngon hơn nhiều so với bình thường.