Chương 3: Chiếu sáng rực rỡ

Xe bảo mẫu vững vàng xuyên qua giữa các thành phố, Thẩm Dĩ Hạ ngồi ở ghế sau thần thái sáng láng, tùy ý trang điểm nhẹ nhàng và tô son màu bánh đậu cũng đủ để tỏa sáng.

"Với IP* lớn và khí thế của bản truyện tranh, bộ phim này ước tính sẽ có doanh thu phòng vé tốt." Kỷ Lan lật qua bản ghi nhớ, xác nhận lần nữa rằng không có sơ soát nào trong quá trình này. "Mặc dù em chỉ là đang thử một giọng khác, nhưng có thể kiếm nhiều một chút cũng là cực tốt."

*IP: Thuật ngữ Intellectual Property hay IP (Sở hữu trí tuệ) hiện tại đang được sự dụng rộng rãi trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh tại Trung Quốc. IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm. Định nghĩa đầu tiên được phổ biến rộng rãi nhất trên các trang trực tuyến và thu hút một lượng fan nhất định.

"Tùy duyên, cốt truyện cũng không thú vị lắm." Thẩm Dĩ Hạ không thèm để ý chút nào.

Kỷ Lan bất đắc dĩ nói: "Tầm nhìn chọn kịch bản của em, người bình thường có thể so sánh sao? Mọi người là chú trọng vào hình ảnh."

"Hình ảnh đẹp đến đâu cũng phải có cốt truyện kết hợp hỗ trợ, kể chuyện hay mới là điều cơ bản nhất."

"Được thôi, là do chị bản tính thương nhân."

Tiểu Nhã yên lặng ăn dưa.

Xe còn chưa ổn định, đã nhìn thấy từ xa đạo diễn đang chờ ở bên ngoài.

"Thẩm lão sư, tôi đã rất mong chờ cô, mong đợi rất lâu rồi." Đạo diễn Khương, một người nổi tiếng trong lĩnh vực hoạt hình, dẫn ba người họ vào trong phòng thu âm.

"Anh quá khách khí rồi, sao có thể làm phiền anh đâu." Kỷ Lan bắt đầu nói.

Khương đạo cười haha một tiếng, "Thẩm lão sư của chúng ta mang súng ra trận, vậy là tôi không chiếu cố tốt rồi."

Xung quanh bàn hội nghị đã có một vòng người, còn lại hai ghế chủ.

Sau một trận hàn huyên thì bước vào chủ đề chính.

"Kịch bản tất cả mọi người đều đọc rồi a, chúng ta đợi một chút trực tiếp chia phòng quay." Khương đạo nói thẳng.

《Núi thần》được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng nổi tiếng, kể về câu chuyện của nhân vật chính quyết tâm cứu vớt dân thường, nhưng bởi vì tổng sự kiện mà sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng vững chắc của mình, cái gì là thiện cái gì là ác? Sau quyết tâm đến cùng*, sử dụng phương thức của mình trở thành thần một phương.

*Câu gốc破釜沉舟: hán việt: Phá phủ trầm châu, đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để bình sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng).

Khác với trước đây, Thẩm Dĩ Hạ đã chọn nhân vật phản diện lớn nhất trong phim, Ma tộc Thánh nữ sở hữu thiên phú cực mạnh, tuổi còn trẻ đã thống trị một phương, nhưng vì cái gọi là chính đạo mà bị chính phái lão tổ tông liên hợp áp ở dưới chân núi, gặp nạn diệt tộc, nàng một lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù.

Không có nhiều lời thoại trong phim, nhưng lại rất khó khăn, đòi hỏi sự chú ý cao độ đến hơi thở.

"Cái gì là chính, cái gì là tà?" Giọng nói ngày thường trong trẻo giờ phút này lại vô cùng quyến rũ, âm cuối kéo dài có chủ ý dường như từ l*иg ngực xuyên ra chạm đến lòng người.

"Ngươi nhìn xem thành trì phía sau ngươi đi, đây là cái chính nghĩa mà ngươi gọi đó sao?" Âm điệu đột nhiên lên cao, mang theo chất vấn sự bất công của thiên đạo không ngừng hướng về phía nhân vật chính.

Trong hình khói lửa nổi lên bốn phía, thành phố phồn hoa ban đầu đã bị đảo lộn bởi dư âm của cuộc chiến long trời lở đất, đống đổ nát cùng xương cốt ở khắp mọi nơi...

"Nhân loại, ngươi cùng ta không có gì khác biệt." Thanh âm khàn khàn cổ hoặc trầm bổng du dương quanh quẩn tứ phía.

...

"Tốt! Không hổ là Thẩm lão sư, khí tức được khống chế quá tốt." Thu âm hoàn tất, Khương đạo vỗ tay tán dương.

Thẩm Dĩ Hạ mặt mày cong cong, "Ngài quá khen, vẫn luôn muốn thử loại phong cách này, nhờ phúc của ngài rốt cục cũng đạt được mong muốn."

"Ai, sao có thể nói lời như vậy, có thể mời được cô tôi rất hưng phấn đến ngủ cũng không ngon giấc." Khương đạo tỏ vẻ không vui (?)

*Từ gốc 开支 theo từ điển là chi tiền, trả tiền. Nên mình dịch theo mình hiểu về nội dung câu. Nếu có sai sót mọi người góp ý giúp mình.

Kỷ Lan từ phòng nghỉ chạy đến, "Khương đạo thật sự quá là khiêm tốn, lần sau nếu có sách hay mong ngài nhớ tới Hạ Hạ của chúng ta."

"Nhất định nhất định, hôm nay Thẩm lão sư vất vả rồi. Chúng ta bên này cũng không có việc gì, cô về trước dưỡng thương cho thật tốt đi." Khương đạo nhìn cánh tay trái đang treo lên của Thẩm Dĩ Hạ quan tâm nói.

Thẩm Dĩ Hạ nhìn theo tầm mắt của Khương đạo, mỉm cười gửi tới lời cảm ơn, "Cảm ơn Khương đạo quan tâm, nếu bên l*иg tiếng có vấn đề gì, tùy thời liên hệ."

Xe đi dọc theo đường cũ trở về, Thẩm Dĩ Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiểu Nhã lấy từ trong rương đồ nghề của mình một chiếc hộp sắt nhỏ, yếu ớt nói: "Thẩm lão sư, lấy viên ngậm để làm dịu cổ họng đi."

"Ai nha Tiểu Nhã, Thẩm lão sư của chúng ta diễn liên tục một ngày mà không bị khàn giọng. Hôm nay lúc này mới chỗ nào đến chỗ đó."* Kỷ Lan nhanh mồm nhanh miệng, "Hãy hỏi chị của em nếu có vấn đề gì không hiểu, cô ấy đi theo chúng tôi đã năm năm rồi, nếu không phải Thẩm lão sư mềm lòng chị đã không thả cô ấy về nhà giúp chồng chăm con."

*Câu gốc 今天这才哪儿到哪儿, mình thật sự không hiểu nổi chỗ này nói cái gì. Không biết có phải là ý bảo hôm nay cần gì dùng đến viên ngậm hay không nữa??? Nếu bạn nào biết thì giúp mình nha. Thứ lỗi cho sự bất tiện này. T.T

Tiểu Nhã liên tục gật đầu. Ân ân ân và ghi tất cả vào cuốn sổ nhỏ.

"Để chị nói cho em biết, người phụ nữ này nên học một số kỹ năng thừa dịp còn trẻ, nam nhân sao có thể đáng tin, sự nghiệp mới là vốn luyến để sống yên bình."

Tiểu Nhã nắm chặt tay để cổ vũ bản thân, "Chị Kỷ nói rất đúng, em nhất định sẽ chuyên tâm làm việc để không phụ lòng Thẩm lão sư! Chỉ cần hướng đến Thẩm lão sư làm chuẩn!"

"Ây... Thời điểm thích hợp cũng có thể cảm thụ một chút tình yêu tốt đẹp a." Kỷ Lan trộm liếc người nào đó đang ngồi ở ghế sau.

Sát khí từ phía sau truyền đến, Kỷ Lan rụt cổ lại.

Thẩm Dĩ Hạ: "Ngậm miệng."

Nghĩ đao người tâm không giấu được*

*Mình lại chịu cái này:<, không thể che giấu mong muốn trở thành người cầm kiếm -?-, mình nghĩ là kiểu Hạ tỷ muốn chém Lan tỷ a.

Thời gian luôn trôi nhanh khi không có nhiệm vụ nào cần phải hoàn thành.



10 gam tam thất, 10 gam đương quy, thịt một con chim bồ câu... Thẩm Dĩ Hạ tùy ý buộc lại mái tóc dài, dựa theo cuốn sách xanh nhỏ chọn ra nguyên liệu nấu ăn của ngày hôm nay, quần áo ở nhà làm từ tơ tằm sắp thành đường cong đẹp mắt, âm nhạc êm dịu vang vọng trong phòng.

*Tam thất và đương quy mọi người có thể tra hình ảnh trên gg, mình không paste hình vào đây được, sao vậy nhỉ???:(((

Tiếng chuông báo của điện thoại cắt ngang tiếng nhạc, Thẩm Dĩ Hạ đặt thời gian nấu canh, chậm rãi nhận điện thoại.

"Alo"

"Bận gì mà lâu như vậy mới nghe máy." Người bạn tốt Thập Thất ở đầu dây bên kia nhẹ giọng trêu chọc.

Thập Thất, tên thật là Lê Diệu, một nữ ca sĩ người Trung Quốc đã nổi tiếng ngay từ khi mới ra mắt, trong mười năm qua đã tích lũy được vô số người hâm mộ, có thể gọi là cây Trường Thanh trong giới. Năm năm trước cô ấy tham gia vào một bộ phim điện ảnh rồi cùng Thẩm Dĩ Hạ kết duyên, nằm trong hai lĩnh vực kiều tử* như vậy trở thành bạn thân tốt của nhau, thậm chí còn có vòng fan cp trong một thời gian.

*Kiều tử: thanh tú

Thẩm Dĩ Hạ mở ti vi vừa xem vừa trò chuyện, "Nấu ăn, mình cảm thấy kỹ năng gần đây tăng vọt."

"Rất tốt, có phong thái của mình. Chờ tay cậu khỏi thì hai ta so tài một chút." Thập Thất cười nói.

"Được a, buổi hòa nhạc của cậu chuẩn bị xong rồi sao?"

"Thêm vào vòng tập nữa là được, mình chỉ định mời mọi người ra ngoài tập hợp trước khi tiến hành kì huấn luyện ma quỷ."

Thẩm Dĩ Hạ vừa định đồng ý, như là nhớ tới cái gì đổi giọng từ chối nói: "Chờ qua mấy tuần nữa mình tháo nẹp a, bác sĩ nói giai đoạn này tốt nhất là nên tịnh dưỡng."

"Cũng đúng, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, đến lúc đó lại liên hệ." Thập Thất biểu thị đồng ý.

"Được, đến lúc đó mang cho cậu rượu ngon."

Mình làm sao lại nghĩ đến cô ấy? Cúp điện thoại, Thẩm Dĩ Hạ khó hiểu trước hành vi của bản thân.

Thuận tay mở WeChat, nhấp vào khung trò chuyện, cuộc đối thoại đã dừng lại vào vài ngày trước. Dừng lại hai giây, nhấp vào avatar hình bầu trời xanh và những đám mây trắng. Vòng bạn bè sạch sẽ, nhưng ở tường nền (như kiểu ảnh bìa nhỉ) là biểu tượng xà trượng* thần thánh.

*Có thể bạn chưa biết: dựa vào một truyền thuyết về Esculape, biểu tượng con rắn quấn quanh gậy phép đã được dùng làm biểu tượng của ngành y. Con rắn quấn quanh cây gậy tượng trưng cho sự khôn ngoan, khả năng chữa trị bệnh và kéo dài tuổi thọ (Logo của bộ y tế Việt Nam là một ví dụ nè). Vì nó khá dài nên mình không đem vào đây. Nếu các bạn có hứng thú với câu chuyện có thể tìm trên google nha.

Tưởng nhầm nó chưa được tải, Thẩm Dĩ Hạ quay lại giao diện trò chuyện và thử vào lại.

Ta vỗ vỗ "An" (Mình nghĩ nó là kiểu icon hoặc gif).

Thẩm Dĩ Hạ:!!! Không phải đâu.

Đầu điên cuồng suy nghĩ làm thế nào để chữa cháy.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Thật có lỗi trượt tay, cô không cần trả lời ]

Cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật.

Đợi vài phút mà vẫn chưa nhận được hồi âm Thẩm đại ảnh hậu nhíu nhíu mày, lơ đãng chuyển đổi qua lại giữa các kênh truyền hình khác nhau.

Đợi đến khi tiếng bíp từ trong bếp truyền ra, điện thoại vẫn không có bất kì âm thanh nào vang lên, Thẩm Dĩ Hạ tự an ủi mình có lẽ đang bận, mới đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị một ít rau xào theo mùa cho mình.

Cái kịch này diễn thật nát.

Ăn xong cơm tối, Thẩm Dĩ Hạ quyết định đi viết thư từ để tu dưỡng thân tâm, giấy Tuyên Thành thượng hạng được trải ra trên bàn gỗ cứng màu sẫm, bút mực vung xuống gầy sức lực mà không mất đi thịt chữ viết.

Ding dong.

Ding dong.

Tiếng thông báo của Wechat vang lên, chữ Nam (南) mới viết được một nửa lưu lại trên giấy.

An: [ Vừa phẫu thuật xong. ]

An: [ Hai ngày nữa tôi phải đi công tác, cô có thể gọi cho chủ nhiệm Vương Mãnh. ]

Như có một chút vui sướиɠ lại có một chút mất mát.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Được. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Cảm ơn bác sĩ Dịch. ]

Tiếp tục viết vài nét bút Thẩm Dĩ Hạ bỗng nhiên không còn hào hứng, sau khi thu dọn đồ đạc, nàng nép vào sofa và nghịch điện thoại.

Ấn mở vòng bạn bè tùy ý hoạt động, đơn giản là chút quảng cáo cùng cuộc sống thường ngày. Ngay khi nàng định thoát ra, chợt thoáng nhìn thấy bức ảnh mà quản lý nhà mình đăng ngày hôm qua. Món ăn tinh xảo cùng rượu vang đỏ dưới ánh nến, hình ảnh qua bộ lọc tràn đầy xúc cảm.

Mở khung trò chuyện riêng.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Chị đã đi với cây cải nhỏ nào? ]

Kỷ Lan: [ Cải nhỏ là cái gì, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chỉ có thể chứng minh mị lực của chị xưa nay không hề suy giảm. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [... Là rất có mị lực đến nỗi nửa năm đổi 3 lần. ]

Kỷ Lan: [ Chỗ không tốt chị cũng không có cách nào nha, chị cũng không muốn uất ức bản thân. ]

Kỷ Lan: [ Chị cần một người yêu hoàn hảo, phù hợp về cả thể xác lẫn tinh thần. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Im lặng. Jpg ]



Thẩm Dĩ Hạ: [ Lần này tìm được? ]

Kỷ Lan trực tiếp gọi điện thoại nói chuyện.

" Sao đột nhiên lại quan tâm đến đời sống tình cảm của chị như vậy nha, Thẩm lão sư, là có chuyện gì sao?" Tâm hồn buôn chuyện bốc cháy hừng hực thấm qua điện thoại đấm thẳng vào Thẩm Dĩ Hạ.

Thẩm Dĩ Hạ trầm mặc, "... Em thì có thể có chuyện gì chứ, chỉ là lo lắng cho chị đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày*."

*Là ý chỉ ở trong một hoàn cảnh dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu nơi đó.

"Cái này em đừng lo lắng, chị đáng tiếc mạng (?)."

(?) 我可惜命了: câu này mình giữ QT, google thì dịch là Chị xin lỗi. Chương này nhiều chỗ hơi khó hiểu. Mình bất lực:(((. Các bạn thông cảm và góp ý giúp mình nha T.T

"Thật sự không có chuyện gì sao? Nói cho chị biết đi, chị cho em tham khảo ý kiến." Kỷ Lan thuyết phục.

"Không có, giúp em lấy cách liên lạc với bác sĩ Vương Mãnh trong tuần này, bác sĩ Dịch đi công tác rồi." Thẩm Dị Hạ không muốn nói nhiều liền đổi chủ đề.

"Được, mà này, hai người quen nhau từ khi nào vậy?" Như ngửi thấy có gì đó không bình thường.

Quen biết sao, nói chuyện với nhau còn chưa đến mười câu.

Thẩm Dĩ Hạ giấu ô long* của mình thì thào nói: "... Là ai đυ.ng người ta."

*Ô long: nhầm lẫn hoặc sai sót không mong muốn.

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười lúng túng, "Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, nhưng muốn tìm đối tượng thì phải tìm người có sức khỏe tốt, người có gương mặt đẹp trai lần trước không tệ, ai biết là gối thêu hoa mười phút đồng hồ thì không được.*

*Hmm, cái này hiểu thì hiểu, không hiểu thì hiểu:)))

Kỷ Lan thao thao bất tuyệt, "Chị cảm thấy bác sĩ Dịch không tệ, đường nét thoạt nhìn sắc bén, đáng tiếc chị không thích nữ nhân." Dứt lời còn chậc chậc lưỡi.

Thẩm Dĩ Hạ trầm mặc trong năm giây, "Giống như ai đó nói thích nữ nhân, mỗi ngày nghĩ một chút màu vàng phế liệu*."

*黄色: vừa có nghĩa là màu vàng vừa có nghĩa là đồi trụy.

"Tình yêu của người trưởng thành không thuần khiết đâu, hôm nào hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, chuyện lớn đấy. Chị cá với em nhất định là 1."

*Bên Trung 1 là chỉ top còn 0 là chỉ bot.

"... Chị đừng, người ta là bác sĩ đứng đắn, đừng dùng những trò xoắn xuýt đó để vòng quanh cô ấy." Ngữ khí trịnh trọng.

"Em mệt rồi, cúp máy trước."

"Ai..." Kỷ Lan nhìn giao diện trò chuyện đầy dấu chấm hỏi.

Người này chẳng lẽ ở nhà lâu quá emo hỏa khí (cảm xúc tức giận) nặng như vậy, hôm nào dẫn nàng đi giải sầu một chút.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Đợt kịch bản này đều không hay, còn cái nào khác không? ]

Không phải mệt mỏi sao, đây là dự định lấy độc trị độc?

Kỷ Lan: [ Có, em chờ đi. ]

Kỷ Lan cấp tốc mở máy tính, đem kịch bản mới thu thập được mã hóa, đem tệp tài liệu gửi đi.

Kỷ Lan: [ Đạo diễn Lý vừa gửi tin nhắn nói phần một của phim đã được cắt ghép tốt, hai ngày nữa đoàn làm phim sẽ tổ chức liên hoan ăn mừng một chút. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Được ]

Lý Sanh là đạo diễn danh tiếng trong nước, là một người phụ nữ, cô ấy luôn giỏi trong việc nắm bắt vẻ đẹp trước ống kính, thể hiện một cách trọn vẹn, nhuần nhuyễn sức mạnh và vẻ đẹp riêng ở người phụ nữ, và câu chuyện được l*иg ghép vào từng chi tiết của bộ phim.

《Xanh đen》là một bộ phim văn học khác mà cô hợp tác với Thẩm Dĩ Hạ, bộ phim《Trâm hoa》trước đó đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và giải Phim hay nhất tại liên hoan phim quốc tế, có thể nói là đôi bên cùng có lợi. Lý Sanh cũng đang gấp rút giành giải thưởng lần này.

Đoàn làm phim kiên quyết quay phim tại thực địa, đi đến nhiều đỉnh núi khác nhau trong vùng tuyết phủ, từ bậc thang trời cho đến hồ thánh, những dòng cảm xúc của nhân vật nữ chính và nhân sinh quan mà đạo diễn muốn truyền tải đều ẩn chứa trong phong cảnh động lòng người, Trác Mã từ nhỏ đã lớn lên cùng bầy dê và bà, họ sống nương tựa vào nhau, trước năm 16 tuổi cô chưa bao giờ gặp qua người ngoài, cho đến khi cuộc phiêu lưu của nhà thám hiểm Giao Dương đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời cô.

Trong ba tháng, anh dạy cô viết chữ và đọc sách, kể cho cô nghe về những thành phố lớn đầy màu sắc rực rỡ, muôn hình vạn trạng, trong khi cô đưa anh đi đo đạc (khám phá chắc hợp lí hơn) quê hương và đến những nơi bí ẩn mà người ngoài không biết rõ.

Câu chuyện luôn có hồi kết, và với sự ra đi của Giao Dương, Trác Mã trở lại cuộc sống ban đầu, chỉ nhớ rằng anh thích sạch sẽ và cố gắng làm cho bản thân sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh luôn khiến cô lực bất tòng tâm.Người trong làng chê cười nàng rằng gà rừng cũng muốn hóa phượng hoàng.

Sau cái chết của người bà lớn tuổi, cô bất chấp lời can ngăn của ngựa tre và bán dê ở trong nhà lấy tiền, cô muốn đi tìm anh và theo đuổi ánh sáng vừa xuất hiện trong chốc lát. Cô một thân một mình đặt chân lên con đường một đi không trở lại, cách phát âm tên anh và vị trí nhà anh là chuẩn nhất trong số ít tiếng Trung mà cô có thể nói được. Lảo đảo, vấp ngã cô cuối cùng cũng tìm thấy anh. Vật đổi sao dời, chàng trai hào hoa một thời giờ đã là cha, giây phút gặp lại khi nhìn thấy gia đình ba người ấm áp cô như chết lặng tại chỗ, hóa ra anh là ánh sáng của bao người.

Cô vẫn muốn tốt với anh, nhưng anh dường như không cần, thỉnh thoảng lại vì cô mà cãi nhau với vợ.Thế là cô quyết định đi, đường về lại thuận buồm xuôi gió. Giống như Chúa dùng cách này để nói với cô ấy rằng đó là nơi cô nên ở.

Ngựa tre vui mừng khôn xiết khi thấy cô trở lại và muốn cưới cô nhưng cô gái làm thế nào cũng không chịu.

Những điều tồi tệ luôn ập đến hết lần này đến lần khác, Trác Mã không bao lâu phát hiện ra căn bệnh ung thư, bác sĩ nói rằng căn bệnh này khó chữa và cô không muốn điều trị.

Vào một buổi sáng, trước khi mặt trời mọc, bầu trời xám xịt giống như cuộc đời của Trác Mã, cô đã nhảy khỏi vách đá với hủ tro cốt của bà mình trong tay và tự kết liễu đời mình ở hồ nước thiêng mà anh yêu thích.

Cuối cùng, vì vị trí đặc biệt của vách đá, cảnh cuối cùng phải quay trong trường quay sau khi hoàn thành các cảnh quay khác, Thẩm Dĩ Hạ cũng vì điều này mà bị thương, may mắn thay, có một sự cố cũng không làm chậm tiến độ của bộ phim.

Bác sĩ Dịch đang bận phân loại tài liệu không biết có người đang thảo luận xem mình có được hay không, hội thảo khoa học kéo dài ba ngày sắp tổ chức tại Thượng Hải, với tư cách là đại diện cho thanh niên cốt cán, cô ấy đã không ngừng chuẩn bị những bước cuối cùng.

*Về nhân vật ngựa tre hình như là người:)). Mình cũng không biết phiên ra tên Hán Việt như nào nên là đành giữ như vậy.

Lời của editor: Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ, mấy hôm nay mình lo nghỉ hè chơi bời nên không có edit. Mình sẽ tranh thủ bù chương. Chương này khá dài và có nhiều chỗ mình không hiểu được. Cá nhân mình không biết tiếng Trung chỉ dựa vào QT và gg nên nhiều chỗ còn sai sót là lấn cấn. Mong các bạn thông cảm. Cảm ơn vì đã theo dõi bộ truyện. <3