Chiết Quân Vụ nằm trên giường và thu mình lại suy nghĩ: Đây không phải là một nơi tốt để đi, bên trong hoàng cung thì ăn thịt người, vì thế nàng lúc nào cũng có thể mất mạng ở đây.
Nếu nàng ở bên ngoài, thì tính là mình chịu đói, cũng là bữa đói bữa no nhưng lại có thể sống được, nhưng ở trong này thi không, ở đây mà nếu không cẩn thận thì có thể không được ăn bất cứ thứ gì nữa.
Nàng nhắm mắt và buộc mình bình tĩnh lại, trong đầu đem những chuyện xảy ra vào mấy ngày nay chậm rãi nghĩ lại qua một lần, càng nghĩ, cảm thấy mấu chốt vấn đề của nàng chính là xuất hiện một chữ “đẹp”. Có lẽ là một vấn đề của cuộc sống và cái chết, nên Chiết Quân Vụ bây giờ rất chủ động trong việc tự cứu mình. Sợ hãi và oán giận đều vô dụng, nàng cần phải tìm cách để sống sót như một người bình thường.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng đã nghĩ ra được một cách, liền nhanh chóng ngồi dậy và xuống giường và lấy ra một cây kéo từ bàn trước mặt.
Trên bàn nàng cắt chiếc mái bằng dày trên trán, phủ một nửa khuôn mặt của nàng.
Bây giờ, dù khuôn mặt nàng được cho là đẹp thì cũng bị che mất một nửa trên mặt rồi.
Cái này cũng không xấu lắm, nhưng cũng không tính là đẹp.
…… Ngày hôm sau vẫn còn chưa sáng thì Thái Tử đã khoác áo choàng đi ra ngoài. Mặc dù tháng 9 trời nóng, nhưng vào buổi sáng sớm lúc mặt trời mọc vẫn còn lạnh. Ánh sáng màu vàng sẫm của đèn mà Lưu công công mang theo vừa chiếu xuống mặt đất lại có thể chiếu rõ con đường phía trước.
Họ vội vã đến Nam thư phòng.
Nam thư phòng là nơi dành cho các hoàng tử đọc sách, hoàng đế cũng không cấp đãi ngộ cho Thái tử, nên cũng lệnh cho hắn đọc sách ở Nam thư phòng.
Tiên sinh dạy bọn họ là Hàn Lâm Viện lão học sĩ. Ông ta rất cổ hủ và nghiêm khắc trong việc dạy dỗ và cũng không vì lí do hắn là Thái Tử mà quan tâm nhiều đến hắn, bài tập về nhà vào các ngày trong tuần nếu có chỗ nào không tốt thì ông chỉ ra, còn làm tốt thì khen ngợi, đối với các hoàng tử đều bình đẳng như nhau.
Thái Tử Điện Hạ rất thích ông.
Hắn cũng không nguyện ý nhận lời khen chỉ vì làm Thái Tử. Chẳng hạn như hắn không cần các huynh đệ nhường hắn và để hắn làm bài tập trước.
Điều này thực sự chẳng thú vị.
Tuy nhiên, Thái Tử Điện Hạ cũng cảm thấy rằng bản thân hắn chẳng cần làm theo ai nhưng vẫn có thể đứng vị trí thứ nhất. Vì đạt được danh phù kỳ thực bốn chữ, hắn liền dành tất cả thời gian của bản thân để học tập, cũng chẳng dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Hắn mỗi ngày đều đọc sách và luôn đến sớm. Lúc tiên sinh chưa đến, hắn liền xem lại đoạn thơ trong sách trước.
Nhưng sau khi xem lại cuốn sách hôm nay một lần và thư giãn chút thì hắn lại nhớ về chuyện hôm qua.
Đêm qua, hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, bởi vì hắn đột nhiên nhận ra lần đầu tiên hắn thực sự có thể chịu đựng được “đẹp”.
Lúc còn nhỏ, những người đẹp như vậy dù lớn hay nhỏ, hắn đều rất ghét. Vì tật xấu này của hắn nên hoàng hậu đã đuổi tất cả cung nữ và thái giám ưa nhìn đi khi hắn đến thỉnh an.
Thế là toàn bộ Cung Trường Lạc liền trống rỗng.
Đúng vậy, những người hầu hạ trước mặt hoàng hậu đều ưa nhìn.
Sau đó vì hắn liền dần dần đổi thành dung mạo bình thường, lúc hắn đi lại thì cũng không còn cho cung nhân lui xuống nữa. Nhưng đến nơi khác thì chẳng ai quan tâm chuyện của hắn như vậy, chẳng hạn như phụ hoàng, Thái hậu và những huynh đệ khác của hắn.
Trong đó, lão Thất là người phiền nhất, vẫn cố ý tuyển chọn vài mỹ nhân để đáp ứng hắn—— Hắn sớm muộn cũng sẽ chọc hai mắt của lão Thất.
May mắn là sau này hắn trở thành Thái Tử và đã làm chủ được Đông Cung, Lưu công công đã đoán ra được ý định của hắn nên tìm vài người có tướng mạo bình thường đến.
Hắn vốn cho rằng mình đời này cũng sẽ không dung túng cho những người có dung mạo xinh đẹp xuất hiện tại Đông cung, nhưng vào hôm qua hắn ngoại trừ vừa mới bắt đầu chán ghét, thì sau đó cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.
Thái Tử là một người thích tự suy ngẫm và phục bàn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, điều đầu tiên mà hắn cảm thấy là khuôn mặt của Chiết Quân Vụ lại khác với nhà sư năm đó, đôi mắt đẹp như lụa với nhiều sắc thái khác nhau—— Thái Tử đã từng nhìn thấy một bức chân dung của nhà sư trong cung của hoàng đế.
*Phục bàn (复盘): Là một thuật ngữ trong môn đánh cờ, sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, quan sát kỹ lưỡng hơn trận đấu, suy nghĩ tính các bước đi tiếp theo và tích lũy kinh nghiệm.
Điều thứ hai là nàng trông rất thật thà và có trách nhiệm, khác hẳn với vị sư phụ kiêu ngạo trong những lời đồn đại.
Điều thứ ba là nàng còn rất nhỏ và chẳng có khả năng dụ dỗ Lãnh chúa.
Thái Tử như vậy mà đã suy nghĩ một lần về chuyện này, hắn liền chấp nhận những thay đổi của chính mình— mà hắn cho là hợp tình hợp lý.
Còn người khác thì sẽ không bao giờ đổi được như vậy.
Khi đã hiểu được điều đó, hắn không nghĩ tiếp nữa, bắt đầu đọc ngay lập tức, vẫn như cũ chăm chỉ mỗi ngày và không dám chểnh mảng dù chỉ một chút.
Bên trong Đông Cung, Lý công công đang hỏi Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn.
“Quân Vụ thế nào rồi?”
Hạ Ẩn trầm mặc một lúc rồi nói ra một chữ, rồi lại không nói nữa, còn Xuân Ẩn thì cười và nói: “Đương nhiên tốt rồi, dáng dấp tốt, tính nết tốt, người cũng trung thực, không giống với vài người ỷ có Lưu công công làm chỗ dựa liền phách lối.”
Những lời này có vài chỗ chọc vào Lý công công đứng sau lưng Lưu công công. Tuy nhiên, những người hoạn quan này đều có tâm tư ẩn giấu nhất, chịu một đao kia ít nhiều cũng đã lấy đi một phần tâm tư của họ và họ chỉ nghe một nửa những lời khó chịu từ người khác.