Chương 8

Tim của Lưu công công đập thình thịch, điện hạ tuy rằng thích tiểu tử này nên còn có thể dung túng nó như vậy, nhưng còn người khác thì lại chịu khổ.

Chiết Quân Vụ lại bị xách tới quỳ trước mặt Thái Tử Điện Hạ.

Lần này nàng kịch liệt lắc đầu, “Điện hạ, cái này không phải do nô tì dạy, thực sự nô tì chỉ mới dạy nó cái khác thôi.”

Nàng muốn sống.

Tính mạng của nàng từ trước giờ chưa bao giờ được tự do, nàng bị bán hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, nàng không muốn chết nên chỉ có thể tự mình cố gắng.

Cả hàm răng nàng đều run rẩy, bạo gan nói: “Điện hạ, Mao Mao rất vâng lời, nô tì, nô tì dạy nó lại, nó nhất định sẽ không bao giờ như thế này nữa.”

Vì thế, nàng và Mao Mao đều có chuyện để làm. Có thể có chuyện để làm, vừa tạm thời thoát chết, vừa có thể có được cơm ăn.

Lưu công công lúc đó liền đứng bên cạnh, nghe những lời này, trên mặt chẳng hề lộ ra vẻ gì mà nhìn Chiết Quân Vụ như nhìn thấy người chết vậy. Bản thân hắn cũng biết rằng Thái Tử Điện Hạ ghét nhất là kiểu đùa bỡn tâm tư, nên thầm nghĩ trong lòng một tiếng hỏng bét.

Thái Tử đã nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của nàng ngay lập tức và hắn đã nhìn thấu điều đó. Nhưng suy nghĩ của nàng thực sự quá nông cạn. Theo quan điểm của Thái Tử Điện Hạ, thậm chí đây còn không phải là một suy nghĩ cẩn thận.

Những người trong cung này, ai cũng có thất khiếu linh lung tâm, còn đầu óc nông cạn như nàng thì đã chết từ lâu rồi.

*Thất khiếu linh lung tâm(七窍玲珑心)/Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ => về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.

Vì một miếng cơm và có thể sống sót, liền vụng về “giới thiệu” “bản lĩnh” của mình, khiến Thái Tử Điện Hạ chẳng cảm thấy nàng là đang giở trò, mà lại ghét bỏ nàng có chút ngốc nghếch.



Nếu là người khác đến thì họ cũng sẽ không nói ra những điều ngu ngốc như vậy.

Hiếm khi Thái Tử Điện Hạ thấy được một người vừa ngu ngốc, vừa trung thực lại cùng với một con vẹt thông minh như một vị tướng này, nên liền quyết định lòng từ bi tha cho nàng lần này.

“Ra ngoài.” Hắn xua xua tay, “Đừng lượn lờ trước mặt cô.”

Lưu công công lại cảm thấy Chiết Quân Vụ thực sự tốt số, như vậy mà cũng còn có thể còn sống? Hắn suy nghĩ không ra được vì lí do gì mà Thái Tử không gϊếŧ chết nàng, sau khi dẫn nàng ra ngoài, hắn tặc lưỡi ngạc nhiên, không ngừng nhìn về phía Chiết Quân Vụ mà trong lòng không khỏi lo lắng.

Lần này đến phòng Hoa Điểu một lần nữa, Hạ Ẩn đã sớm chờ ở một bên, vừa thấy nàng trở liền thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi trở về rồi, có muốn ăn gì không?”

Chiết Quân Vụ gật đầu, nàng thực sự rất đói.

Mao mao ở trong ngực nàng cũng không dám động đậy, vừa rồi hẳn là cũng dọa sợ nó, bây giờ cũng không chút thần sắc và cũng không bước đi tản bộ nữa, càng không dám vỗ cánh ngâm thơ, chỉ rủ đầu xuống, thân mình run rẩy, nhỏ giọng nói: “Quân Vụ a——”

Chiết Quân Vụ giáo huấn nó, “Ngươi đừng có chạy lung tung, cũng không được đọc thơ đấy.”

Hạ Ẩn mới vừa nghe Lưu công công ở bên kia nói về chuyện vẹt xanh và Chiết Quân Vụ vậy mà đã quen nhau từ trước, xúc động nói: “Cái này thật đúng là duyên phận.”

Mao Mao nhướng đôi mắt to như hạt đậu liếc nhìn Hạ Ẩn, rồi kiêu ngạo quay đi—— cho dù nó sống ở trong thung lũng chim, nó cũng không bao giờ cho phép mình cúi đầu trước một người chăm sóc cho mình.

Hạ Ẩn: “...... Thật sự thành tinh rồi.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Hạ Ẩn lại nói: “Không sao đâu, vậy ngươi lo cho nó đi.”



Chiết Quân Vụ: “Vâng.”

Trước khi Hạ Ẩn đi, còn dặn dò nói: “Điện hạ đã đặt tên cho nó là Tướng Quân nên ngươi đừng gọi nó bằng cái tên nào khác nha.”

Chiết Quân Vụ cảm ơn nàng: “Đa tạ ngươi.”

Sau khi ăn xong, nàng dọn sạch hết chuồng chim, lại cho Mao Mao— Sau này thì gọi là Tướng Quân. Nàng cho nó ăn lần nữa, mắt thấy trời đã tối, Tướng Quân cần phải đi ngủ, nàng còn phải đợi công công trong phòng Hoa Điểu riêng gật đầu thì mới được về.

Trên đường thì gặp được Lưu công công, hắn mỉm cười và đưa cho nàng một miếng bánh, “Ta vừa mới thử hấp bánh trong bếp nhỏ, ta giữ một miếng cho ngươi đấy.”

Thật đáng thương, hôm nay tất nhiên đã sợ hãi rồi.

Chiết Quân Vụ liền cảm tạ hắn một lần nữa, đợi đến khi nàng trở lại căn phòng nhỏ của mình ở phía sau, từ cửa đến mép giường chỉ cách vài bước, như thể nàng bước trên không trung.

Một chút cũng không được yên ổn.

Trong căn phòng nhỏ của nàng có hai chiếc giường, một cái là của cung nữ không ở, còn cái còn lại thì hai ngày nay không thấy ai ở, nghe nói là bị bệnh nên phải chuyển ra ngoài, Xuân Ẩn nói nàng bệnh rất nặng, có thể về hay không thì cả hai hẵng nói sau.

Chiết Quân Vụ cũng mới biết, thì ra không thể bị bệnh trong cung. Nếu bị bệnh, thì ngươi cần phải di chuyển ra ngoài, còn công việc trong tay thì để cho ai làm? Chắc phải có ai đó giúp nàng làm việc, nếu ngươi bị bệnh trong một hoặc hai ngày thì không sao, còn nếu ngươi bị bệnh lâu rồi, lúc trở về thì sẽ bị mất chỗ.

Nghe Xuân Ẩn nói càng nhiều, Chiết Quân Vụ càng nghĩ đến lời nói của người phụ nữ to khỏe đã mua chuộc mình.

Nàng nói, “Ta đi tìm cho ngươi một chỗ tốt để ở đấy.”