Chương 47

Những người thông minh đều đi phỏng đoán ý của hoàng đế, Thục Lăng Hầu muốn đi thăm dò ý của hoàng đế trước rồi mới đưa ra quyết định, Thái Tử cảm thấy việc này cuối cùng sẽ không có kết quả, cho nên yên ổn ngồi ở Đông Cung, Thái Hậu nương nương cho rằng chuyện mình có thể làm đều đã làm, nếu cứ tiếp tục như thế hoàng đế sẽ không vui, cứ cho là không có việc này đi, lúc Thái Tử đi Từ Nhạc cung thỉnh an, bà cũng chưa từng nói linh tinh đến việc làm mai mối.

Ai biết Hoàng Hậu lại ra hôn chiêu, trực tiếp giấu tất cả mọi người, sai tên tiểu thái giám xuất cung đón người.

Việc đón người trực tiếp như thế này đáng ra là hoàng đế làm, một khi làm rồi, mọi người liền biết đây là hoàng đế đã quyết định đem Thục Lăng Hầu chia cho con trai một nửa làm tay chân, thay Thái Tử hành sự. Nhưng Hoàng Hậu không thể làm vậy, Hoàng Hậu làm như vậy, thì đó là cưỡng đoạt.

Thục Lăng Hầu là hoàng đế một tay đề bạt lên, nhiều năm như vậy cẩn trọng làm một con dao trong tay hoàng đế, trung thành hết mực, cùng hoàng đế nhiều ít cũng có chút tình nghĩa quân thần, hoàng đế muốn ban cô nương nhà hắn cho Thái Tử đều là muốn hỏi ý kiến của Thục Lăng Hầu, hơn nữa còn đang do dự không chừng, sợ con dao này mà đưa ra một chút, ở trong tay mình liền không còn sắc bén nữa.

Việc này vốn dĩ không cần vội vàng, bởi vì Thái Hậu thương yêu Thái Tử, để lộ ra chút ý tứ, vốn là đến đây thì thôi, tiếp xem hoàng đế nghĩ như thế nào, hiện giờ Hoàng Hậu trực tiếp thêm củi muốn đem gạo nấu thành cơm, hoàng đế đương nhiên là không vui.

Hoàng đế lúc ấy đang ở Nam thư phòng kiểm tra mấy đứa con trai bài tập, lúc nghe được chuyện này, khóe miệng nhịn không được trùng xuống.

Vì thế bất đắc dĩ lệnh mấy đứa con trai tiếp tục đọc sách, sau đó cùng Thái Tử ra bên ngoài nói chuyện.

“Mẫu hậu con lệnh người đi triệu cháu gái Thục Lăng Hầu tiến cung.”

Một câu làm Thái Tử cảm thấy bản thân mình lúc này nói cái gì cũng đều không đúng. Nhưng là ở trước mặt phụ hoàng, hắn vẫn là phải cho mẫu hậu thể diện, nói: “Có lẽ là có duyên, liền triệu tiến cung ở một ngày hai ngày.

Ngày mai liền đưa ra khỏi cung, ban thưởng chút trân bảo là xong, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Hoàng đế liền cười cười, cảm thấy nhi tử cũng rất đáng thương, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Vậy con đi xử lý đi.”

Hoàng đế cảm thấy chính mình vẫn là rất yêu quý Thái Tử, vốn định đem Thục Lăng Hầu cho con, đáng tiếc cục diện hiện tại bị làm tới như thế này, Thục Lăng Hầu phủ là không thể nữa rồi, ông phải cân nhắc tới cô nương nhà khác thôi.



Vì thế mà cảm khái: Mấy đứa con trai lớn rồi, làm một người phụ thân liền càng thêm không dễ dàng, ai cũng đều là thịt trong tim, đều muốn lo cho chu toàn, nhưng nói dễ hơn làm. Lần này chỉ có thể để Thái Tử phải chịu ủy khuất rồi, tương lai dòng dõi của Thái Tử Phi khẳng định là không thể tốt bằng Đoan Vương phi, vậy thì phải bù đắp ở phương diện khác đi.

Hoàng đế thở ngắn than dài đi rồi, Thái Tử sắc mặt trầm xuống, trong lòng nghẹn đến phát cuồng, có điều nửa năm qua tâm tư hắn đã trầm ổn không ít, ngược lại không cần vội vàng đi Trường Nhạc Cung tìm Hoàng Hậu lý luận nữa, chỉ hít sâu mấy hơi, sau đó vẻ mặt bình tĩnh trở lại rồi vào Nam thư phòng tiếp tục đọc sách.

Sách hắn còn chưa đọc xong, cũng không muốn vì loại chuyện này mà tâm phiền ý loạn. Còn nữa, nghĩ thoáng chút, việc này kỳ thật cũng không có gì, mẫu hậu làm như vậy đơn giản chính là đắc tội Thục Lăng Hầu, nhưng hắn là Thái Tử, chỉ cần phụ hoàng cảm thấy hắn không có việc gì, Thục Lăng Hầu cũng không dám có một câu oán hận.

Hắn có thể làm nô tài của phụ hoàng, Thục Lăng Hầu là một thần tử, còn chưa đến lượt hắn phải kiêng kị.

Hơn nữa, nếu chuyện cứ như vậy, cô nương của Thục Lăng Hầu gia là hoàn toàn không thể vào Đông Cung —— hắn trước kia vốn không muốn cưới cô nương của Thục Lăng Hầu gia, cho nên hết thảy chỉ là thêm chuyện không duyên không cớ mà thôi, cũng không có gì là lớn chuyện.

Thái Tử đọc sách liền bình tĩnh trở lại, nghĩ thông rồi, nháy mắt liền có thể bắt đầu ngâm nga văn chương, nhưng mấy hoàng tử khác lại có chút nóng nảy. Vừa mới hoàng đế ở bên ngoài vỗ vỗ vai Thái Tử, nhìn có vẻ mười phần thân mật.

Là có chuyện gì tốt sao?

Nhưng tới giữa trưa, mọi người bàn tán cũng không còn xôm nữa, Đoan Vương cười đến là vui vẻ, nói với Thái Tử: “Tam đệ, trưa nay đi uống một chén với ta không?”

Thái Tử nhìn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không được, ta hôm nay còn phải đi thăm Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu.”

Hắn xoay người đi rồi, cũng không để ý tới Đoan Vương cùng mấy huynh đệ đang đứng đó đợi xem kịch hay, lòng yên tĩnh như nước. Nhưng vào tới Trường Nhạc Cung, thấy mẫu hậu hoan thiên hỉ địa kéo cháu gái của Thục Lăng Hầu ra cho hắn nhìn, trên mặt còn mang theo đắc ý, một phần tức giận trong người lại nổi lên.

Mọi người vừa nghe nói bà đón cháu gái của Thục Lăng Hầu tiến cung liền lập tức hiểu ra, Đoan Vương đều cười thành bộ dáng của một con chó rồi, thiếu nước lè lưỡi ra mà chảy nước dãi, nhưng mẫu hậu lại không hiểu, bà còn ở đó đắc ý, còn khoe rằng: Xem, bổn cung còn thông minh, đem người trực tiếp đón tới cung rồi.