Chương 48

Thái Tử đứng ở đó, chậm rãi thở dài. Lệnh cho người đưa Chiết Minh Châu lui xuống: "Mẫu hậu, buổi sáng ngày mai liền đưa người trở về đi.”

Hoàng Hậu nháy mắt mặt lạnh đi, vẻ mặt tỏ ra không muốn: "Bổn cung đều đón người vào cung luôn rồi, giờ lại đưa về, không phải làm người ta chế giễu sao?”

Thái Tử lạnh lùng nhìn nàng. Rất sớm trước đây, hắn liền phát hiện hắn không đối phó được với Hoàng Hậu. Bà là mẫu thân, là trưởng bối, cho nên lúc hắn tuổi tác còn nhỏ, tự nhiên phải chịu sự áp chế của bà, nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành rồi, đã bắt đầu cùng hoàng đế cùng các huynh đệ chu toàn, hắn nghĩ, hắn đã có thể không chịu áp chế của bà nữa.

Chỉ cần không trấn an bà, cho bà thể diện, bà đối với hắn liền không còn cách nào khác. Giữa con cái và cha mẹ, vốn chính là một bàn cờ.

Thái Tử ánh mắt càng thêm lãnh lẽo, Hoàng Hậu dần dần không dám nói tiếp nữa, nhưng bà cảm thấy mình không sai a, chỉ cần đón người vào cung, cùng Thái Tử như vậy là tốt rồi, Chiết Minh Châu không lý do gì mà không động tâm.

Có đôi khi nữ tử gả chồng hay không gả chồng, còn xem nàng có nguyện ý hay không. Nếu như nàng sống chết phải gả cho Thái Tử, nghĩ đến Thục Lăng Hầu cũng sẽ vui.

Thái Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của bà, trong lòng cảm giác bất lực càng thêm lớn, hắn vốn còn định nói chút đạo lý với bà, nhưng đột nhiên không có hứng thú, nói thẳng: “Buổi sáng ngày mai, nhi tử sẽ sai Lưu Đắc Phúc qua đây đưa người ra khỏi cung, mẫu hậu, người muốn tốt cho nhi tử, cũng đừng tự mình chủ trương như vậy, đây là lần cuối cùng.”

Hắn giận dữ rời đi, Hoàng Hậu trong lòng vừa ủy khuất lại tức giận, lúc Chiết Minh Châu lại lần nữa bị đưa tới bên Hoàng Hậu, quả thật rất khó xử. Thân là thần nữ, nàng không thể vào lúc Hoàng Hậu khóc tỏ ra thờ ơ? Vì thế chỉ có thể đi khuyên.

Hoàng Hậu kéo tay nàng, cảm thấy Chiết Minh Châu rất dễ gần, mắng Thái Tử với nàng: "Nó vẫn luôn rất hiếu thuận, giờ đột nhiên thay đổi, những câu nói của nó cứ như dùng dao đâm vào tim bổn cung vậy, còn nói ngày mai sai đại thái giám tới đưa con trở về.”

Chiết Minh Châu vừa nghe lời này, liền an tâm rất nhiều, Hoàng Hậu là người hồ đồ, nhưng Thái Tử thì không.

Nàng đối với Thái Tử ngược lại có rất nhiều hảo cảm.



Biết được tin này nàng cũng yên tâm rồi, nàng cũng dám nói chuyện, liền khuyên giải an ủi Hoàng Hậu: "Nương nương đừng bực, nói câu vượt quá bổn phận, đại ca nhà thần nữ cũng là như vậy, thúc mẫu thường mắng đại ca lớn rồi không nghe lời, kỳ thật không phải là không nghe lời, chỉ là tuổi tác đã lớn rồi, thiếu niên rồi liền không muốn cùng cha mẹ thân cận, các ca ca của thần nữ đều là như thế, cũng không có gì lạ.”

Hoàng Hậu liền cảm thấy Chiết Minh Châu thật là tốt, bà lau nước mắt, nói: “Bổn cung cũng cảm thấy đúng là như vậy, có đôi khi ta còn suy nghĩ không biết có phải nô tài bên cạnh xúi giục hay không, nhưng sau đó nghĩ lại, Thái Tử luôn có chủ ý của mình, nô tài cũng không dám nói này nói nọ với nó, haizzz, con lớn rồi liền không nghe lời mẹ, cổ nhân nói quả nhiên không sai.”

Chiết Minh Châu an ủi một hồi, cảm thấy đã sắp an ủi xong, liền nghe Hoàng Hậu đột nhiên ra một chiêu bất ngờ: “Nhi tử quả thật không tốt, không thể hiểu ta như con, không bằng con ở lại bên cạnh bổn cung đi?”

Chiết Minh Châu tim đập như sấm, lúc này mới biết cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, cũng may nàng thông tuệ, đầu óc nhanh nhạy, nói: “Có thể ở bên cạnh nương nương thần nữ đương nhiên là vui vẻ, chỉ là người vừa nói, Thái Tử điện hạ đã ——”

Hoàng Hậu vẻ mặt thất vọng, nàng vẫn là không dám làm trái lời nhi tử! Sau đó lại ôm Chiết Minh Châu khóc to: "Nó càng lớn càng quá đáng, trước đó vài ngày, bổn cung chẳng qua là tặng cho nó một cung nữ thị tẩm, nó liền nhăn mặt, nhưng chính nha đầu trong thư phòng kia còn không thể thị tẩm a, tuổi tác lại còn nhỏ, bổn cung cũng chẳng có cách nào.”

Bà cứ ủy khuất không thôi.

Chiết Minh Châu kỳ thật đối với sủng tì của Thái Tử vẫn là rất tò mò. Nghe đồn Thái Tử vẫn luôn chán ghét mỹ nhân, đến khi nàng ấy tới Đông Cung rồi, Đông Cung mới gọi là có sắc đẹp.

Vậy thì bộ dáng có thể đẹp đến mức nào mới có thể phá vỡ quy tắc và thành kiến của Thái Tử?

Cũng đúng là bởi vì nàng, Hoàng Hậu mới đưa thị thϊếp qua, từ đó cái tật chán ghét mĩ nhân không cần thị thϊếp của Thái Tử mới tốt lên một chút, các cô nương trong kinh thành thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu, Thái Tử Phi sau này sợ là có đối thủ.

Chiết Minh Châu tuổi tác rốt cuộc cũng vẫn còn nhỏ, trên mặt lộ ra một chút, trong lúc nhất thời không nhịn được, hỏi một câu: “Nương nương vừa mới nói người ở trong thư phòng là ——”

Hoàng Hậu trong lòng nghĩ mấy lượt. Bà tuy rằng một số việc có chút không khôn khéo, nhưng với mấy cái chuyện hậu trạch loanh quanh lòng vòng lại có chút tâm đắc.

Bà là muốn lấy Chiết Minh Châu làm con dâu, tiểu nha đầu này nếu hợp ý Thái Tử, thì tương lai chắc chắn phải cùng thị thϊếp của Thái Tử ở chung. Lương tâm mà nói, làm chính thất chẳng khi nào sẽ thích những thϊếp thất đó.



Hoàng Hậu liền nghĩ, Chiết Minh Châu đây là có ý gì?

Là…… Ghen? Sao lại cứ muốn nhìn một chút bộ dáng của cung tì kia?

Tiểu nha đầu mới mười ba tuổi, nói là không biết cũng đúng, nhưng vài thứ cũng đã biết.

Hoàng Hậu đang muốn lôi kéo nàng, vừa động chút tâm tư, lập tức nói: “Chẳng qua chỉ là một tiện tì thôi mà, không đáng để nhắc tới, con nếu như muốn gặp nàng ta, bổn cung liền cho người gọi tới.”

Chiết Minh Châu thật sự chỉ là tò mò thôi! Nàng chặn lại nói: “Không, không, nương nương, thần nữ không phải là có ý đó.”

Hoàng Hậu: “Không có gì, bổn cung cũng đã từng trải qua tuổi của con, hiểu được tâm tư của con, hơn nữa vẫn luôn nghĩ, không biết người ta một cách rõ ràng chi tiết, không bằng trực tiếp gặp luôn xem sao.”

Nàng làm ra một bộ dáng thấu hiểu, không cần phân trần gì thêm liền sai tiểu thái giám đi gọi người tới. Cười nói: “Chỉ là cung tì mà thôi, thân phận của con là gì, mà nàng ta lại là thân phận gì chứ, dù thế nào đi chăng nữa, bổn cung chắc chắn vẫn là đứng về phía con.”

Chiết Minh Châu phút chốc cảm thấy đối với Hoàng Hậu là không thể nói lý. Nàng rõ ràng cái gì cũng không có nói a!

Nàng hiện tại hối hận còn kịp sao?

Chiết Minh Châu nhìn tiểu thái giám đã đi xa mà tuyệt vọng.

Hoàng Hậu, sao lại có thể là người như thế chứ? Mặt nàng đều tái rồi.