Chương 44

Cho nên nếu như ban cho Đoan Vương cô nương của Anh Quốc Công phủ, thì Thái Tử liền phải là một người danh phận cao quý hơn mới có thể xứng đôi.

“Minh Châu của chúng ta, tuy rằng không thể nói là có một không hai ở kinh đô này, nhưng cũng là người xứng đáng số một số hai, thanh danh bên ngoài có, tuổi tác lại tương đương —— Mọi người nghĩ xem, Thái Tử hiện giờ dần dần đã có thị thϊếp, nói không chừng qua mấy năm vướng mắc trong lòng đã được giải quyết rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sợ là vẫn cự tuyệt hôn sự, liền dứt khoát định đoạt người nhỏ hơn hai tuổi, như vậy, chờ tới lúc Minh Châu 15-16 tuổi, thành hôn là vừa lúc.”

“Còn về quan hệ của nhà chúng ta cùng Thái Tử —— bệ hạ chắc chắn là hy vọng chúng ta làm thuần thần, nếu như có ý này thì việc thiên vị Thái Tử cùng với nhà ta là không liên quan, vì dù sao Đoan Vương cũng đã có Anh Quốc Công phủ.”

Thục Lăng Hầu đứng lên, thở dài: “Nhưng mặc dù là Minh Châu gả tới Đông Cung rồi, chúng ta cũng không thể quá thiên vị Đông Cung, nếu không bệ hạ liền không vui.”

Cho nên mới nói gần vua như gần cọp.

Lời này nói ra khiến mọi người đều trầm mặc. Triệu thị thấy bọn nhỏ vẻ mặt căng thẳng, liền hỏi: “Nhưng ông cũng nói rồi, đây là bệ hạ nhờ Thái Hậu nương nương tới thử ý tứ của chúng ta, nếu như chúng ta không muốn……”

Thục Lăng Hầu gật đầu: “Bệ hạ đây là đang cho ta thời gian suy xét ——”

Ông quay đầu nhìn về phía Chiết Minh Châu: “Minh Châu, con nghĩ như thế nào?”

Chiết Minh Châu vẫn là lần đầu tiên tự cân nhắc hôn sự của mình, nàng lắc lắc đầu: “Cháu gái không biết làm như thế nào mới là đúng đắn, hơn nữa…… Cháu gái nghe nói, Thái Tử cực kì thích một tỳ nữ, cùng tuổi với con ——”

Người như Thái Tử, đem yêu thích để ở trên mặt, nàng sợ tương lai nàng còn chưa gả qua đó, người ta đã sinh hạ thứ trưởng tử.

“Hơn nữa cháu gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh chú và thẩm, cũng muốn ở bên cạnh phu quân biết tâm biết ý như vậy cả đời, Thái Tử…… đã có người trong lòng, sợ là đối với cháu gái vô tình.”



Triệu thị xoa đầu nàng, nói: “Vậy thì mong tâm tư của bệ hạ tâm tư vẫn chưa chắc chắn, vẫn còn có đường xoay chuyển, bằng không…… Haizzz.”

Triệu thị nghĩ rồi cuối cùng nói: “Nếu như thật sự phải bước tới bước kia, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ, không đáng là gì. Con là cô nương duy nhất của Thục Lăng Hầu gia ta, một bên là trời, một bên là đất, nếu như Thái Tử thật sự thích người đó, con chỉ cần mặc kệ nàng ta, chờ nàng ta tuổi già sắc suy, người mới vào cung, không có gia thế, nàng ta liền không được coi ra gì.”

“Có một điều con nói vô cùng đúng, đó là nàng ta không thể sinh hạ thứ trưởng tử trước tiên…… Ta nghĩ nàng ta tuổi cũng nhỏ, hẳn là không thể nhanh như vậy được?”

Chiết gia Tam Lang đối với Chiết Minh Châu tốt nhất, cười nói: “Nếu muội muội không muốn, không bằng để phụ thân từ chối đi?”

Chiết gia Đại Lang lắc đầu: “Đây không phải chuyện có thể từ chối là từ chối, mà là chuyện bệ hạ nghĩ như thế nào.”

Chiết gia Nhị Lang táo bạo nói: “Haizz, Thái Tử này thật là kì lạ, nói là chán ghét mỹ nhân, nhưng lại đi thích một nô tỳ thấp kém, thật không hiểu được.”

Thục Lăng Hầu trách cứ nói: “Thái Tử là trữ quân, lẽ nào có thể để con tùy tiện nói như vậy? Còn không mau mau im miệng!”

Sau đó nói: “Các con cũng không cần hoảng loạn, nô tỳ trong cung Thái Tử kia mới chỉ là lời đồn đãi, Thái Tử đề bạt nàng ta đi Tiểu Thư Phòng hầu hạ thì thôi, cái khác chúng ta một chút cũng không biết, lại là một tiểu nha đầu, Thái Tử sao lại có thể động lòng như vậy?”

Thục Lăng Hầu nói: “Chờ ngày mai ta tiến cung thăm dò tâm tự bệ hạ tâm tư rồi nói, trước đó mọi người không được phép ở bên ngoài nghị luận chuyện này, cứ làm như không biết.”

Mọi người liền gật đầu: “Vâng ạ.”

Thục Lăng Hầu cảm thán: “Haizzz, lòng vua khó đoán a.”

Lòng vua quả thực là khó đoán, nhưng đó là với Thục Lăng Hầu, còn Thái Tử đối với phụ hoàng vẫn là hiểu biết một ít, hắn ghé qua nhìn gương mặt của Chiết Quân Vụ đang nằm ra bàn viết chữ, một bên nhìn một bên nghĩ ở trong lòng: Phụ hoàng của hắn khả năng cảm thấy bản thân đang bưng chén nước này một cách rất cân bằng.



Cho Đoan Vương Anh Quốc Công phủ, liền thưởng cho hắn Thục Lăng Hầu phủ, nhưng Thục Lăng Hầu là do hắn một tay đề bạt lên, hắn cũng còn đang do dự, còn về việc hôm nay Thái Hậu làm, Thái Tử ngược lại cảm thấy đây không phải là Thái Hậu đang giúp hoàng đế thăm dò, mà chỉ là việc làm trong lúc vô tâm.

Phụ hoàng hẳn là chỉ cùng Hoàng tổ mẫu nhắc đến một chút, Hoàng tổ mẫu liền không thể nhịn được.

Thái Tử trong lòng vẫn là có chút ít cảm động, dù gì thì Hoàng tổ mẫu quan tâm ắt loạn, âu cũng là vì lo cho hôn sự của hắn.

Hắn thở dài, cảm thấy chuyện hôn sự với Thục Lăng Hầu gia thật ra không cần hắn nhọc lòng, chắc chắn là không thể định đoạt, trong lòng liền nhẹ nhàng thoải mái.

Hắn cũng không muốn hiện tại đã định đoạt, hiện tại phụ hoàng còn đang nuôi trùng, còn coi hắn như nô tài mà dạy dỗ, một nô tài có quyền thế lớn như vậy để làm gì?

Phải vượt qua chủ tử để làm gì?

Nô tài có khuyết điểm, mới dễ dàng khống chế, có du͙© vọиɠ mới dễ đem đi săn mồi, hắn có quá nhiều thế lực giúp đỡ quá sớm, ngược lại sẽ làm phụ hoàng chán ghét.

Suy nghĩ thông suốt rồi, Thái Tử liền ngẩng đầu bảo Chiết Quân Vụ đem ba chữ viết chưa tốt trong đó viết lại một lần.

Thấy nàng lại viết sai, liền xuống giường vòng qua người nàng từ phía sau, rồi từ phía sau đi lên, nắm lấy tay nàng: “Nào, ta dạy ngươi.”

Dưới ánh nến vàng, bên ngoài tiếng gió thổi từng cơn, hai người ở trong thư phòng nghiêm túc viết chữ.

Một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc viết.