Chương 43

Đầu tháng ba, hoa đào trong cung dường như đều đã nở, Thái Hậu vốn thích hoa đào, đã sớm sai người đem đến buổi tiệc ở rừng đào.

Ngồi ở phía trước chắc chắn là người của hoàng gia, trừ Thái Hậu cùng Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái Tử ngồi ở chỗ cao nhất. Phía dưới ngồi theo thứ tự tuổi tác là các vị hoàng tử và công chúa.

Võ Đế tuy rằng hiện tại mới 35 tuổi, nhưng đã có mười một hoàng tử cùng bảy công chúa.

Ngoài những hoàng tử công chúa có thể tự mình hành lễ, vẫn còn mấy người còn nhỏ tuổi cần người đi đỡ. Còn có mấy người vẫn là em bé, khi Thái Tử dẫn theo các hoàng tử công chúa tiến lên chúc thọ, phía sau còn phải có sáu ma ma đi theo, bọn họ bế hoàng tử công chúa để dập đầu Thái Hậu, xem ra Thái Hậu đau lòng không thôi.

“Đừng để chúng chịu lạnh nữa, đều bế về cung đi.”

Có tâm là được, Thái Hậu rất là thỏa mãn, sau đó lại đi xem bọn nhỏ đã lớn hơn một chút, chỉ thấy bên người Đoan Vương vây quanh mấy huynh đệ đang cười cười nói nói, bên người Thái Tử tuy rằng cũng có, nhưng chỉ là thi thoảng đến nâng ly cùng mà thôi.

Hoàng Hậu chỉ sinh hạ một mình Thái Tử, lại bởi vì là Thái Tử, thân phận đặc biệt, hắn tính tình từ trước đến nay cao ngạo, những hoàng tử sinh sau cũng không dám tiến lên thân cận, Thái Hậu nhìn hắn ngồi một mình trước bàn rầu rĩ uống rượu, trong lòng thở dài.

Một đứa trẻ như vậy, ngược lại làm bà không yên lòng, vừa chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Chiết Minh Châu đang ngồi ở chỗ thần tử thân thích bên kia.

Là cháu gái của Thục Lăng Hầu gia, Chiết Minh Châu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong gia đình gia giáo, dáng vẻ đoan trang, dung mạo mĩ miều, Thái Hậu nhìn rất là vừa lòng, nhớ tới lời nói của hoàng đế, liền dừng một chút, cất tiếng nói: “Nha đầu Chiết gia, ngươi lại đây, để ai gia xem xem.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chiết Minh Châu. Hoàng đế đôi mắt lim dim, không nói gì, thần sắc như thường. Ngược lại là Hoàng Hậu, vui sướиɠ nở nụ cười.

Chiết Minh Châu không hề hoảng loạn, nhẹ nhàng buông chiếc đũa, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thái Hậu hành lễ, cười nói: “Thái Hậu nương nương, thần nữ hầu hạ người dùng bữa.”

Là một cô nương trầm ổn. Thái Hậu càng nhìn lại càng thích, kéo tay nàng khen một hồi, cùng Thục Lăng Hầu và Thục Lăng Hầu phu nhân nói: “Ai gia gặp qua rất nhiều cô nương tốt, Minh Châu nhà các ngươi đáng thuộc thứ nhất.”

Lời này Thái Hậu dám nói, Thục Lăng Hầu một nhà cũng không dám nhận, Chiết Minh Châu lập tức nói: “Vậy thì là nương nương chắc chắc chắn là quá thích thần nữ rồi, liền cảm thấy thần nữ là tốt nhất. Lần tới người được gặp các tỷ muội khác lại nói họ là nhất, lúc đó thần nữ thực không vui.”



Thái Hậu nghe xong cười ha ha, dùng ngón trỏ ấn ấn cái trán của nàng: “Mới vừa còn cảm thấy ngươi là đại gia khuê tú, ai ngờ lại hoạt bát lanh lợi như thế, ai gia rất thích, lúc nào có thời gian, thì thường xuyên nhập cung nói chuyện với ai gia.”

Chiết Minh Châu nghe thấy lời này, trong lòng có chút vui mừng. Nàng là một người thông tuệ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ cũng đi theo các huynh trưởng đọc sách, biết rằng sự tình khác thường tất có chuyện.

Bởi vì nàng là cô nương của Thục Lăng Hầu gia, tiến cung cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên được Thái Hậu thích như vậy, nguyên do trong đó, nàng tuy rằng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra, nhưng lại không dám trả lời một cách quá nhanh, tránh cho sau này làm khó chú thẩm.

Nhưng cũng không thể cự tuyệt, đành phải nói: “Nương nương khi nào nhớ đến thần nữ, liền có thể triệu thần nữ tiến cung, thần nữ chắc chắn rất vui.”

Thái Hậu càng thêm thích nàng, một bên kéo lấy cầm tay nàng một bên nhìn về phía Thái Tử: “Haizzz, tính tình ngươi rất tốt, ai gia rất thích, Thái Tử tính tình chính là quá lầm lì, ngày thường cùng ai gia nói chuyện, cũng là nói nói mấy câu liền không buồn hé răng rồi.”

Dường như tùy ý nói một câu thôi, lại làm trong lòng mọi người ở đây nổi lên suy đoán. Đây là có ý gì? Là muốn đem cháu gái của Thục Lăng Hầu mối cho Thái Tử làm Thái Tử Phi sao?

Nhưng Thái Hậu chỉ nói đến đây rồi thôi, giống như thật sự chỉ khen cái tính tình, sau đó liền không hề nói đến Thái Tử, chỉ cho Chiết Minh Châu lui về ngồi, sau đó lại đi khen các cô nương cùng thiếu gia nhà khác.

Đoan Vương ngồi ở một bên, lão Thất thò qua, nhỏ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu đây là có ý gì vậy?”

Đoan Vương trong lòng cũng không bình tĩnh. Vị hôn thê của hắn tuy rằng là cô nương của Anh Quốc Công phủ, nhưng Anh Quốc Công phủ so với Thục Lăng Hầu phủ vẫn là kém một chút.

So xuất thân, hắn không thể so với Thái Tử, so vị hôn thê, chẳng lẽ còn phải kém hơn sao? Nhìn trúng cô nương Thục Lăng Hầu gia là ý của Hoàng tổ mẫu hay là ý của phụ hoàng?

Đoan Vương trong lòng quả thực rất loạn, cầm lấy chén rượu cùng lão Thất cụng ly, “Bất luận là có ý gì, đều là chuyện tốt, Thái Tử cũng nên thành hôn rồi, bằng không hai năm nữa, hắn ở phía trên vẫn chưa thành hôn, thì các đệ thành hôn thế nào được?”

Lão Thất căm giận, “Hắn vẫn luôn là như thế, thích cái gì liền mặc kệ người khác, loại người này ——”



Loại người như hắn sao có thể làm quân chủ?

Hắn vẫn là thích đại ca, đại ca ít nhất hiểu được cách nhường nhịn các huynh đệ tỷ muội, dù có là giả vở thì giả vở như vậy vẫn mang lại chút lợi ích cho bản thân, không giống vị Thái Tử kia, tính tình như vậy, ngươi muốn xin hắn chút đồ thôi, mà hắn không đánh ngươi thì tính là ân đức rồi, làm gì có chuyện tùy ý cho ngươi lấy?

Lão Thất không đi theo Đoan Vương một mình, còn lôi theo lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục đi cùng nhau. Chỉ có lão Tứ là không muốn, hắn sớm đã giống như một vị hòa thượng, thanh tâm quả dục, đối với ngôi vị trữ quân không thèm nhìn một cái, không muốn đứng cùng hàng Thái Tử, cũng không muốn đứng cùng hàng Đoan Vương.

Nhưng lão Thất cảm thấy con người không thể nào thanh tâm quả dục, cho nên Tứ ca chắc chắn là giả vờ giả vịt.

Còn về Nhị ca, hắn thân thể yếu đuối một chút, cũng không thể đi lại khắp nơi, lúc lão đại lão tam khí thế tranh đấu hừng hực, hắn chỉ yếu đuối đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, nhưng nhiều năm qua như vậy, phụ hoàng bởi vì hắn thân thể yếu đuối mà quan tâm không bao giờ thiếu.

Các huynh đệ đều không phải dễ đối phó, lão Thất thở dài: “Thục Lăng Hầu phải ngàn vạn biết chừng biết mực, nếu như đồng ý để Chiết Minh Châu lên làm Thái Tử Phi…… Thái Tử liền nhiều thêm một thê tử tốt.”

Đoan Vương tay thật nắm chén trà, nghe vậy tay nắm còn chặt hơn, “Đúng vậy, phải xem Thục Lăng Hầu nghĩ như thế nào.”

Sau khi cả nhà Thục Lăng Hầu trở về, cùng nhau ngồi lại, nhỏ giọng thảo luận ý tứ của Thái Hậu ngày hôm nay.

“Ta đoán, đây đại khái là ý của bệ hạ, nhưng bệ hạ không muốn nói thẳng, liền nhờ Thái Hậu nương nương tới thử ý của chúng ta.” Thục Lăng Hầu trịnh trọng nói.

Triệu thị thở dài: “Nhà chúng ta là làm thuần thần, ta trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ để Minh Châu gả vào trong cung.”

Nàng xuất thân là thế gia đại tộc, tự nhiên biết Minh Châu được gả đến Đông Cung sẽ mang ý nghĩa như thế nào.

Chỉ là bà không hiểu: “Bệ hạ không phải là không thích chúng ta gần gũi các hoàng tử sao? Giờ là có ý gì”

Thục Lăng Hầu thần sắc nghi hoặc: “Bệ hạ tâm tư càng ngày càng thêm khó đoán, nhưng xem người làm việc mấy năm nay, đối với Thái Tử và Đoan Vương đơn giản chính là nâng người này rồi lại nâng người kia, nhưng thật ra chưa từng làm ai thấp đi, lòng yêu thương con vẫn là có.”