Tính tình Điện hạ như vậy, nàng làm thị thϊếp nhất định sẽ sợ hãi, chỉ làm nô tỳ ở Đông cung cũng không tệ. Nhưng người của nương nương cho nàng một túi thơm, bên trong túi hương có thuốc có thể kí©ɧ ɖụ©.
Sử dụng nước để mở ra, đeo trên người là được.
Nàng nắm chặt túi thơm, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nàng không dám nói chuyện, Chiết Quân Vụ cũng rất xấu hổ, nàng đành phải cười với nàng ta, thấy nàng ta cúi đầu xuống, sau đó liền nói chuyện với Tiểu Thịnh.
“Ta trước tiên tới phòng Hoa Điểu đưa Mãnh Hổ và Tướng Quân trở về, hôm nay chúng lại đánh không thể can ngăn.”
Tiểu Thịnh: “Vậy ngươi đi đi, ta sẽ dẫn Thanh Oanh đi dọn dẹp phòng ở.”
Ba người cứ như vậy tách ra, Thanh Oanh thấy Chiết Quân Vụ đi xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kết quả còn chưa kịp thở ra, chỉ thấy tiểu công công mang theo một ma ma chờ ở cửa ngoại viện.
Sắc mặt Thanh Oanh lại trắng bệch, nàng thấy rõ, đó là ma ma trong cung Hoàng hậu nương nương.
......
Thái tử lúc này một bụng tức giận.
Buổi sáng ở trong Trường Nhạc cung, mẫu hậu lại thúc giục hắn sinh con.
Hắn nói mình chán ghét, bà lại nói: “Tính nết của con như vậy, làm sao có thể làm nên việc lớn? Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ phá hỏng việc lớn, con là thái tử, đã mười lăm tuổi rồi, nếu không sủng hạnh nữ tử, chẳng lẽ muốn gọi Đoan vương tới công kích con không dậy nổi sao?”
“Một thái tử, nếu không có con nối dõi, vậy cũng không thể coi là vua của một quốc gia được, phụ hoàng con sẽ là người đầu tiên phế con.”
Hoàng hậu lời nói thấm thía mở miệng: “Một thái tử, không thể có bất kỳ tật xấu gì, mặc dù con chán ghét thân cận với nữ tử, nhưng cũng không thể không thân cận, con nhất định phải có con nối dõi, ngôi vị hoàng đế này mới có thể là của con. Bị đồn thổi là không dậy nổi, mặt con còn sáng nổi không?”
Thái tử cảm thấy rất vớ vẩn: “Chẳng lẽ nhi thần làm thái tử, còn sợ người ta nói mình không dậy được sao?”
Hoàng hậu dứt khoát nói thẳng: “Lão đại Lão nhị đều được ban hôn, một mình con không được ban hôn, con còn không nhìn ra thái độ của phụ hoàng con sao?”
Thái tử tức giận, Hoàng hậu cũng rất kiên trì, bà nhịn lâu như vậy, cũng rất tức giận.
“Con đuổi đi một Thanh Oanh, bổn cung có thể đưa tới người thứ hai, con cứ thử xem.”
Thái tử tức giận không nhịn được nữa, buông lời tàn nhẫn: “Người dám đem đến con liền đuổi ra ngoài.”, hừ lạnh ba tiếng phất tay áo rời đi. Ai ngờ chờ hắn đến chỗ Thái hậu thỉnh an xong, Hoàng hậu đã trực tiếp phái người đến Đông cung đem người đến tiền viện.
Thái tử giận tím mặt, đối với Hoàng hậu cực kỳ bất mãn, quăng hết đồ vật xuống đầy mặt đất.
Lưu công công đứng ở ngoài cửa, bảo Lý công công nhanh chóng đến phòng Hoa Điểu gọi Chiết Quân Vụ trở về.
“Cũng chỉ có tiểu cô nãi nãi kia hiện giờ còn có thể chiếm được tâm ý của Điện hạ.”
Chờ Lý công công đầu đổ đầy mồ hôi rời đi, trong lòng Lưu công công khổ sở. Hắn không dám cãi lời Hoàng hậu, cũng không dám chọc giận Thái tử điện hạ, đem người dẫn về, tính tới tính lui, chỉ đưa đến tiền viện, không dám để nàng đến trước mặt điện hạ.
Sự tình đã đi đến bước này, Lưu công công cảm thấy tính toán này rất thích hợp, ai cũng có thể lấy lòng, Hoàng hậu cung hài lòng, Điện hạ ở trong thư phòng ném đồ đạc cũng sẽ không trách tội hắn, vạn lần đều tốt, ai biết vui cực sinh bi, chỉ nghe bên ngoài có một trận tiếng bước chân, Tiểu Thịnh dẫn Cung ma ma tới.
Đó là người trong hoàng hậu cung, là tâm phúc ma ma của Hoàng hậu nương nương, Lưu công công vội vàng nghênh đón, ma ma lại cười nói: “Nương nương lo lắng cho Thanh Oanh, liền để lão nô dãn theo nàng đến thỉnh an Điện hạ.”
Lưu công công lúc ấy liền cảm thấy hỏng rồi, sau đó cũng chứng minh quả thật là hỏng rồi —— chờ hắn ở ngoài cửa sợ hãi xin chỉ thị Điện hạ có muốn gặp Cung ma ma và Thanh Oanh hay không, Điện hạ gọi các nàng đi vào.
Lưu công công canh giữ ngoài cửa, ai biết một lát sau, chỉ thấy Điện hạ ở bên trong rống giận một tiếng tiện tỳ, sau đó phanh một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, Lưu công công ở bên ngoài lo lắng hô một tiếng Điện hạ, bất chấp tất cả, liền mở cửa ra, chỉ thấy bên trong Thanh Oanh cởϊ áσ ngoài, lộ ra thân thể trơn bóng, chỉ mặc một cái yếm, trên trán Cung ma ma toàn là máu, bên cạnh là một nghiên mực.
“Lưu Đắc Phúc, kéo bọn họ ra ngoài đánh chết, đánh chết ——”
Lưu công công không dám. Cung ma ma dù sao cũng là người của Hoàng hậu. Nhưng hắn càng không dám phản kháng, Cung ma ma bị đập đến hôn mê bất tỉnh, thân thể Thanh Oanh run rẩy, sớm đã sợ tới mức thần trí không tỉnh táo.
Tình hình như vậy, hắn cảm thấy mạng mình có thể không giữ được, chỉ một bên tự mình đi kéo Cung ma ma và Thanh Oanh ra ngoài, dùng cái này kéo dài thời gian, một bên nghĩ làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này, đang nghĩ, chỉ thấy Chiết Quân Vụ từ bên ngoài chạy trở về, trên trán mồ hôi ròng ròng, thở hồng hộc, hoảng hốt vọt tới trước mặt Thái tử điện hạ, sợ hãi hô một tiếng: “Điện hạ——”
Trán Thái trên trán nổi đầy gân xanh: “Quân Vụ, đi lấy nước lạnh.”
Hắn chỉ cảm thấy mình sắp bạo phát, cơ thể cũng muốn nổ tung.
Chiết Quân Vụ vội vàng đi lấy nước lạnh, Lưu Đắc Phúc cũng đi lấy nước, như vậy có thể trì hoãn thêm một chút thời gian. Chỉ có Tiểu Thịnh, thấy Thanh Oanh đã sợ đến choáng váng liền không đành lòng, lặng lẽ nhặt xiêm y của nàng, lên người nàng.