Chương 37

Thái Tử ngâm mình trong nước lạnh.

Tháng giêng vừa qua, bây giờ vẫn là tháng hai, rất lạnh, hắn lạnh run người, nhưng tiếp tục sai Chiết Quân Vụ dội cho mình hai chậu nước.

Chiết Quân Vụ nước mắt lưng tròng, vừa lau nước mắt, vừa dội nước lên người hắn, “Điện hạ, không thể gọi thái y tới sao?”

Thái Tử hừ lạnh, “Việc này không thể để lộ ra ngoài.”

Sau đó nhỏ giọng mắng nàng, “Ngươi khóc cái gì!”

Chiết Quân Vụ hiện giờ đã không còn sợ hãi Thái Tử điện hạ, nàng tiếp tục lau nước mắt, đi múc nước: “Điện hạ, ngài không thể xảy ra chuyện đâu.”

Sau đó lại nhanh nhẹn dội cho hắn một chậu nước lạnh.

Thái Tử cắn răng, run lẩy bẩy cười cười —— không biết là nàng thật lòng hay do quá thật thà, mà để thể hiện lòng trung thành của mình, dội cho hắn hai chậu nước, một chậu không nhiều, một chậu không ít. Nếu không chỉ bằng việc nàng vừa khóc vừa không chút do dự dội nước lạnh cho hắn, chỉ sợ là sẽ bị hắn đánh chết.

Hắn cũng hiểu rõ tính tình của bản thân không “Ôn hoà như ngọc” giống Đoan Vương, cho nên ngay cả Lưu Đắc Phúc cũng không dám chọn thời điểm này để đi vào, chỉ để lại một tiểu nha đầu ở đây hầu hạ, bản thân nói cần đi xử lý chuyện quan trọng hơn, mặc dù bên ngoài cũng không có chuyện gì để xử lý. Mà cho dù tình huống bên ngoài còn khó giải quyết hơn nữa cũng không dám đi vào dội nước lạnh cho hắn.

Thái Tử trong lòng thầm mắng một câu cẩu nô tài, nhưng cũng hiểu rõ người trong thiên hạ ai cũng như vậy.

Sau đó dừng lại một chút…… Nhìn về phía Chiết Quân Vụ, cảm thấy tiểu nha đầu này vẫn còn nhỏ, tính tình thành thật, lại cảm kích hắn từ tận đáy lòng, tôn sùng hắn, nếu từ nhỏ đã đi theo hắn, được hắn giáo dưỡng, không chừng sau này thật sự có thể đào tạo ra một người không có tâm tư riêng đối với hắn.



Sau đó hắn lại cảm thấy không thú vị: Chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, hắn cũng không cảm thấy lòng trung thành của nàng có lợi ích gì, đơn giản chỉ là tận tâm hầu hạ hắn một chút thôi.

Nhưng việc tận tâm hầu hạ hắn là chuyện ai cũng làm được, ví dụ như Lưu Đắc Phúc, vì để giữ được vị trí của bản thân, hắn phải hết sức tận tâm tận lực. Vì thế, lòng trung thành của một nô tỳ nhỏ bé cũng không có gì quan trọng.

Thái Tử trong lòng nghĩ như vậy, đối với lòng trung thành của nàng có chút khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn trả lời lại nàng một câu, “Yên tâm, ta sẽ không xảy ra việc gì, người có chuyện là người khác.”

Chờ hắn hết cảm giác khô nóng, hắn sẽ tự tay gϊếŧ hai tên nô tài to gan lớn mật kia! Vừa nãy hắn còn lo cho mặt mũi của Cung Trường Nhạc nên mới để lão nô tài kia mang người vào thư phòng nhỏ, ai biết vậy mà bọn họ dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này!

Chiết Quân Vụ nghe hắn nói như vậy, nhớ tới Thanh Oanh.

Nghe ý của điện hạ là muốn xử lý Thanh Oanh.

Nàng vừa mới trở về, đã bị Lý thái giám kéo đi, thở còn không ra hơi, chưa có thời gian nghĩ đến chuyện khác đã bị đẩy tới hầu điện hạ tắm nước lạnh, bây giờ thấy điện hạ không có chuyện gì, trong lòng nàng cũng đã bình tĩnh lại, đại khái cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Mấy ngày đầu Thanh Oanh tới Đông Cung, nàng nghĩ Thanh Oanh là tới tranh vị trí cung nữ hầu hạ bên người điện hạ, cho nên không tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng sau đó Xuân Ẩn lại nói với nàng là không phải.

“Là…… thị thϊếp. Điện hạ đã mười lăm tuổi, mặc dù không có Thái Tử Phi thì cũng nên có thị thϊếp. Bệ hạ mới chỉ tứ hôn cho Đoan Vương và Nhị hoàng tử, điện hạ của chúng ta lại không có, hoàng hậu nương nương không tránh khỏi suy nghĩ nhiều, ta đoán có lẽ là vì vậy nên hoàng hậu nương nương mới vội vã đưa người đến đây.”

Chiết Quân Vụ biết Thanh Oanh không phải tới tranh vị trí thị nữ với nàng liền thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hy vọng nàng có tính khí tốt, dù sao cũng sẽ trở thành chủ tử của chúng ta.”

Xuân Ẩn lúc ấy nhìn Chiết Quân Vụ một lời khó nói hết, nhưng nàng cũng không nói gì thêm, xem ra tâm tư của Chiết Quân Vụ cũng chỉ nhắm vào vị trí thị nữ, dù sao hiện tại điện hạ cũng chỉ coi nàng là cung nữ, cũng không có ý định nạp nàng làm thị thϊếp.

Nếu Chiết Quân Vụ thực sự có tâm tư đó, nhất định sẽ bị điện hạ ghét bỏ, bị coi là là cả gan làm loạn. Chờ khi điện hạ cảm thấy cần có thị thϊếp, nàng lại nghĩ tới vị trí thị thϊếp, lúc đó sẽ là “thuận theo chủ ý”.



Nàng thở dài một tiếng, “Ngươi đó, cứ ngốc nghếch như vậy đi.”

Chiết Quân Vụ không biết suy nghĩ trong lòng của Xuân Ẩn, nàng chỉ thấy tâm trạng nặng nề trở nên nhẹ nhõm, cảm thấy nên giữ khoảng cách và thái độ tôn trọng đối với Thanh Oanh. Nhưng nàng và Thanh Oanh vốn cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt lắm, chỉ nghe Xuân Ẩn và Hạ Ẩn từng nói qua nàng ta là người thành thật, có trách nhiệm, là người có tính cách giống nàng.

Xuân Ẩn còn nhỏ giọng nói một câu: “Về sau nếu nàng ta thật sự thành chủ tử, cung nữ hầu hạ nàng ta cũng bớt lo hơn.”

Ai ngờ Thanh Oanh không chỉ không trở thành chủ tử, mà còn sắp phải mất mạng.

Mọi chuyện trong hoàng cung xảy ra rất nhanh, tất cả đều là dựa theo ý chủ tử, chủ tử muốn nô tài làm gì, nô tài phải làm cái đó, chủ tử muốn nô tài chết, nô tài còn phải vui vẻ đi tìm chết, chỉ có như vậy mới không liên lụy đến những người khác.

Nàng ngẩng đầu nhìn điện hạ, lại lập tức cúi đầu, trong lòng không hiểu sao lại có chút thương cảm, có thể là do Thanh Oanh rất giống nàng, cũng có thể là bởi vì lần đầu tiên nàng trực tiếp thấy hai mạng người cùng lúc bị đoạt đi, khiến trong lòng nàng không thể bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt.

—— nhưng sắc mặt như vậy Thái Tử đã thấy nhiều, lông mày nhăn lại, “Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Chiết Quân Vụ không muốn nói ra.

Nàng cảm thấy suy nghĩ vừa nãy của mình đã đi quá giới hạn, nói ra nhất định sẽ bị mắng.

Thái Tử trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi sợ cái gì, nói, dám nói dối ta sẽ chém tay ngươi, khiến cho ngươi không thể viết chữ nữa!”

Vừa nãy còn khen nàng trung thành, bây giờ lại nghĩ đến việc nói dối.