Chương 22

Hắn liền bảo Lưu thái giám đi tìm Đông Ẩn mở khố phòng lấy cho Chiết Quân Vụ mấy bộ giấy và bút mực, còn đưa cho nàng thêm một quyển bút ký của mình viết khi còn bé. Lúc Lưu thái giám đi tìm Dương thái giám uống rượu liền nói: "Cho nên mới phải nói a, người con gái này, chính là mệnh, trước kia cũng không phải là không có người đẹp ở dưới điện đi tới đi lui, đi ra đi vào, nhưng khi Thái tử nhìn thấy mấy người đó thì đều chán ghét không chịu được, hôm nay Quân Vụ lại là người vừa vặn hợp ý hắn, không đẹp một phần, cũng không xấu một phần, ngươi nói xem, đây có phải là mệnh hay không?" Lại cảm khái: "Tiểu cô nương kia cũng thật có bản lĩnh, có thể làm cho điện hạ chơi đùa như vậy, chậc, ngươi mau xem đi, tương lai nói không chừng - -”

Lời này nói được một nửa liền không nói tiếp nữa, Dương thái giám cũng nghe ra ý tứ, cười hì hì nói: "Đó cũng là mệnh của người ta, chúng ta là những người bình thường hâm mộ cũng không nổi.”

Hắn cầm lấy một hạt đậu phộng, ánh mắt cười híp lại: "Ta hỏi ngươi, ngươi đưa qua cho cô nương kia bằng cách nào?”

Lưu thái giám chậc một tiếng: "Còn đưa như thế nào nữa?

Tất nhiên là bí mật đưa qua, chẳng lẽ còn phải khua chiêng gõ trống chỉ vì có chút giấy với bút mực a." Điện hạ cố ý ban thưởng cho văn phòng tứ bảo một người vừa mới mười hai tuổi...... A không phải, hình như nếu qua năm mới này thì là cung nữ đó cũng mười ba tuổi, người có tâm ắt phải suy nghĩ một chút, dù sao điện hạ cũng không gần nữ sắc, bình sinh ghét nhất những người đẹp mắt, hôm nay thế nhưng lại thay đổi tính tình, mọi người không phải là đang nghĩ thái tử nước mình nghĩ thông suốt bằng cách nào a.

Không phải thái tử thay đổi như thế nào, mà là, cô nương này rốt cuộc có bản lĩnh gì để khiến thái tử thay đổi a.

Cái này rất không tốt, mạng của Chiết Quân Vụ cũng đừng nghĩ tới, Lưu thái giám mặc dù ngày thường cũng không có hảo tâm gì, nhưng hắn cũng không muốn đi hại tính mạng của một tiểu cô nương.

Còn nữa, nếu như điện hạ mà tỉnh táo lại, cái mạng này của hắn sợ là cũng không còn. Cho nên nói, thứ này không chỉ phải lặng lẽ đưa, ngay cả Chiết Quân Vụ cũng phải che giấu, ngày thường cũng không được để lộ ra ngoài.

Lưu thái giám có thể leo đến vị trí như hiện giờ, cũng không phải là vô duyên vô cớ leo lên, mà hắn là tự có bản lĩnh của bản thân mình, Dương thái giám liền bội phục điểm này của hắn, thời điểm mấu chốt luôn luôn rất chu đáo. Hơn nữa hôm nay có Lưu thái giám giải thích cho một phen, trong lòng Dương thái giám đối với Chiết Quân Vụ càng thêm hiểu rõ, hắn chuẩn bị ngày mai lại làm thêm chút bánh táo mà nàng thích rồi ăn đưa qua, Sau đó rót rượu cho Lưu thái giám: "Ngày mai ngài theo điện hạ xuất cung?”



Lưu thái giám cười rộ lên: "Cho nên nói, người khác đều nói Dương công công ngươi một lòng vùi đầu trong phòng bếp nhỏ, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, ta là không tin, nhìn một cái, nhìn một cái, cái này không phải cái gì cũng biết sao?”

Dương thái giám cũng không giải thích, chỉ nói: "Ngài nếu đi ra ngoài, ta sẽ nhờ người chuyển lời nhắn cho người ta.”

Lưu thái giám tự nhiên là chịu, sau đó nói: "Cũng không thể cách Thục Lăng Hầu gia quá xa, nếu không Tiểu Thịnh kia đi đứng có thể chạy sẽ không nhanh, chạy về sợ là đã muộn.”

Dương thái giám: "Ta còn có thể không biết? Yên tâm, ta biết các ngài là đi Thục Lăng Hầu phủ một phen, thế nên mới mặt dày làm phiền ngài một chút.”

Vì thế tỉ mỉ dặn dò một phen, kỳ thật đại khái chính là Dương thái giám có một thân tỷ tỷ ở trong kinh đô làm nghề bán đậu hũ, Dương thái giám muốn cho Lưu thái giám đi đưa tin, lại muốn nhìn xem tình huống trong nhà như thế nào.

Lý thái giám đã sớm biết Dương thái giám có một người thân như vậy, bất quá cũng làm bộ như vừa mới biết: "Vậy sao? Tiểu tử ngươi vậy mà còn có thân quyến?" Dương thái giám: "Đều là bị bán, nhưng quanh co lòng vòng, thế nhưng liên lạc được, ta đây trong lòng liền có cái niệm tưởng.”

Lưu thái giám: "Vậy ngày tốt của ngươi ở phía sau.”

Người không có gốc rễ, mặc dù ngày sau xuất cung cũng chỉ là một thân một mình, nếu có môn thân, cũng có thể dễ chịu hơn rất nhiều, nếu có thể cho một đứa cháu ngoại làm con thừa tự, vậy thì càng tốt hơn.

Dương thái giám tiễn hắn ra ngoài: "Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên để Tiểu Thịnh giúp ta chạy một chút.”