Mùa đông chính là thời điểm tốt nhất để phát triển cân nặng.
Chính vì thế mà khuôn mặt của Chiết Quân Vụ cuối cùng cũng mập lên trong mùa đông này, Xuân Ẩn ghen tị kéo kéo gò má của nàng: "Người gì mà gầy cũng đẹp mà béo lên cũng đẹp a.”
Hạ Ẩn thì ngồi ở một bên, nàng ngồi trên giường gạch xem sổ sách của phòng hoa điểu, cuối năm là thời gian nên tính toán sổ sách, nhưng vì sổ sách nhiều, nên ban ngày nàng không làm xong, buổi tối lại phải mang về làm, nghe vậy đầu không nâng một bên đối chiếu sổ sách một bên cười: "Nàng ấy hiện giờ ra ra vào vào phòng bếp nhỏ khá nhiều, Dương thái giám có thể không cho nàng ấy ăn sao?”
Xuân Ẩn và Hạ Ẩn đang ở trong một căn phòng. Chiết Quân Vụ là tới đây để đưa điểm tâm. Nàng đặt đĩa bánh ngọt xuống, có chút ngượng ngùng: "Quả thật gần đây ăn có chút nhiều a.”
Lúc trước nàng cũng không phải là chịu đói, một ngày ba bữa cơm nhưng là cơm canh đạm bạc, làm sao có thể được ăn những thứ tốt thế này - - mấu chốt là không cần tiêu bạc mà vẫn có thể ăn bao nhiêu tùy thích, ăn đủ thì thôi, thế nên bây giờ nàng có chút không khỏi không có tiết chế mà ăn nhiều thêm một ít.
Xuân Ẩn: "Nàng vẫn là nên ăn ít một chút, đừng béo quá.
Không tốt cho cơ thể mà muốn giảm cân cũng khó a.”
Đúng là Chiết Quân Vụ béo lên vẫn giữ được nhan sắc của nàng nhưng Xuân Ẩn là sợ nàng quá béo sẽ không đẹp, nói không chừng điện hạ sẽ không thích. Nhưng Lưu thái giám lại cảm thấy béo lên một chút thì sẽ tốt hơn, lúc trước nàng trông quá gầy, giống như xương sườn thành tinh thì có gì đẹp mắt? Dựa theo lý giải của hắn, điện hạ vẫn là thích mặt tròn.
Vì thế mới cổ vũ Chiết Quân Vụ ăn nhiều thêm một chút, sợ nàng có "tướng mạo" hơi quá thì phiền não, còn trấn an nói: "Ngươi vẫn còn chưa phát triển thêm, chờ ngươi cao hơn một chút, thịt kéo thẳng, bám vào trên xương mới mọc ra, tự nhiên sẽ gầy.”
Chiết Quân Vụ sau đó suy nghĩ một hồi lâu, nhưng với nàng thì bất luận là béo hay là gầy, chỉ cần điện hạ cảm thấy thích thì đó mới coi là đẹp. Điện hạ hình như bây giờ đang thích nàng, gần đây còn có hứng thú dạy nàng đọc sách.
Từ điểm này xem ra, tâm tình điện hạ gần đây hình như rất tốt.
Chiết Quân Vụ ngồi ở một bên trên bàn nhỏ viết chữ điện hạ dạy, viết rất nghiêm túc, nàng rất quý trọng cơ hội học chữ này. Viết xong, nàng đưa cho điện hạ xem qua, thái tử điện hạ nhìn thấy thì cười ra tiếng, cười đến đau cả bụng.
"Xấu vô cùng, xấu thậm tệ, từ trước tới giờ, cô còn chưa từng thấy qua ai viết chữ xấu như vậy.”
Chiết Quân Vụ nghe xong thì có chút xấu hổ, chính nàng cũng cảm thấy nó thực sự rất xấu. Thái tử chỉ khi dạy nàng đọc sách thì hắn mới cảm thấy nàng về phương diện đọc sách thì tương đối tiến bộ - - đây là người nào cũng đều có thể nhìn ra, ngày thường Thái tử dạy tướng quân câu thơ nàng toàn bộ ghi tạc trong lòng, nàng còn vụиɠ ŧяộʍ hỏi Xuân Ẩn những chữ này viết như thế nào, và chúng có ý nghĩa gì.
Thái tử vừa lúc lại thích người có chí tiến thủ. Bởi vì chính bản thân hắn cũng có chí tiến thủ mà, đã đọc sách thì nếu chưa đọc xong thì sẽ không ngừng. Cho nên bây giờ hắn đã có thể đọc xong rất nhiều sách rồi, và giờ thì hắn liền rảnh rỗi, sẽ liền thỉnh thoảng dạy nàng thêm mấy chữ.
Nếu học chữ thì đầu tiên phải bắt đầu từ Tam Tự Kinh.
Thái tử hỏi nàng: "Trước kia nàng có biết chữ không? Hay có được dạy qua không?”
Chiết Quân Vụ lắc lắc đầu, lại khẽ gật gật đầu như gà mổ thóc: "Nô tỳ ở trong thôn có học trộm được một ít.”
Thái tử lấy ra một cuốn Tam Tự kinh: "Nàng mau đọc xem, nàng cảm thấy mình có thể nhận biết được bao nhiêu chữ.”
Chiết Quân Vụ nhìn quyển sách được nửa ngày, chỉ nhận ra một chữ. Sau đó miễn cưỡng mà chỉ vào chữ Sơ của Nhân Chi Sơ, chần chờ nói "Đao".
Thái tử nghe xong lập tức bị nàng chọc cười: "Nhân chi đao?”
Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cảm khái nói: "Cũng không sai, ban đầu chính là phải có một đao, mới có thể kết thúc ban đầu.”
Lời này quá mức khó lý giải, Chiết Quân Vụ còn chưa đạt tới cảnh giới như thế, nàng bây giờ không thể hiểu được giác ngộ của thái tử điện hạ, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ngài, ngài viết xong giấy vụn nếu như không cần, có thể cho nô tỳ không? Nô tỳ cầm về chiếu theo rồi học.”
Thái tử sửng sốt, nhìn về phía sọt rác phòng mình, bên trong cũng không có mấy tờ giấy vụn.
Nhưng mà nếu lúc tâm tình hắn không tốt, giấy vụn quả thật sẽ có rất nhiều. Thái tử không để ý: "Tùy nàng vậy.”
Chiết Quân Vụ nghe thế thì rất cao hứng. Nàng trăm triệu lần lại không nghĩ tới, điện hạ lại có thể tốt như vậy. Chính vì thế mà nàng càng thêm nghiêm túc khắc khổ trong việc luyện chữ. Rốt cuộc Thái tử cũng biết vì sao lại luôn có người thích thu nhận những học trò thông minh, tuy rằng hắn cũng không thèm để ý nàng học thế nào, cũng chỉ là tùy tiện dạy, nhưng biết nàng là bởi vì được mình dạy thì càng ngày càng tốt, loại tư vị này ngược lại quả thực rất tốt.