Chương 20

Bởi vì nó phủ đầy tro bụi, nàng không dám để Điện hạ dùng những thứ bụi bẩn như vậy, nhưng hôm nay tuyết rơi, hồ nước đóng băng nên nàng không thể rửa sạch - càng sợ sẽ mất thời gian đi rửa cái xẻng chọc Điện hạ nổi giận. Vì vậy lấy xiêm y lau nó.

Dù sao quần áo cũng là màu xám, lau bụi cũng sẽ không thấy được.

Chiết Quân Vụ lau sạch cái xẻng.

Thái Tử cầm lấy cái xẻng bắt đầu đập băng tuyết trên mặt đất, trước tiên phải loại bỏ băng tuyết, sau đó mới bắt đầu cạy đất. Không lâu sau, trước mặt xuất hiện một bầu rượu, hắn lẳng lặng cúi đầu, cúi người bưng rượu ra.

Bùn đất làm bẩn tay và quần áo của hắn, Chiết Quân Vụ do dự đưa tay ra: “Điện hạ, để nô tỳ cầm đi?”

Sắc mặt Thái Tử lúc này mới tốt hơn. Mặt lạnh lắc đầu: “Không cần.”

Ba người lại sải bước trở về.

Đây là lần đầu tiên Chiết Quân Vụ tới nơi này. Nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía đối diện của hồ nước, nơi đó còn có một căn nhà khác, là thư phòng của Điện hạ.

Chỉ có Điện hạ và Lưu công công mới có thể đến đó.

Nàng mím môi, xoay người đi theo Điện hạ trở lại thư phòng nhỏ. Lưu công công quyết định để Chiết Quân Vụ đi theo Tiểu Thịnh lấy đồ ăn, vừa rồi Điện hạ đi đến rừng trúc bên hồ còn mang theo Chiết Quân Vụ, hắn liền biết đoạn phim nhỏ này sẽ hay, không tiếng động đã được sự chấp thuận của Điện hạ.

Đây là điều đáng để suy nghĩ. Lưu công công nghĩ để cho Chiết Quân Vụ quen thuộc hơn với những điều khác về Điện hạ, miễn cho lúc đó muốn nàng làm việc mà cái gì cũng không biết.

Tiểu Thịnh nói với Chiết Quân Vụ: “Lưu gia gia đây là muốn trọng dụng ngươi, ngươi chỉ cần chấp nhận là được.”



Hắn thấy Chiết Quân Vụ vẫn còn băn khoăn: “Ngươi sợ cái gì? Dù sao chủ tử của chúng ta cũng là Điện hạ, hầu hạ Điện hạ cho tốt là được.”

Chiết Quân Vụ ngẫm lại cũng đúng, bất kể là Lưu công công có ý gì thì cũng là cân nhắc nàng.

“Quá nhanh, ta giống như đang nằm mơ.”

Hắn nhỏ giọng cười: “Ngươi sẽ thích ứng được.”

Chiết Quân Vụ lần đầu tiên đi vào phòng bếp nhỏ của Điện hạ. Phòng bếp nhỏ được sử dụng đặc biệt để chuẩn bị bữa ăn cho Thái Tử Điện Hạ, khác hoàn toàn với nơi bọn nô tài ăn cơm, thái giám nấu các bữa ăn ở đây họ Dương.

Dương công công là một ông lão, năm nay 50 tuổi, từng hầu hạ Bệ hạ, sau lại bị Bệ hạ ban cho Thái Tử. Hầu hết các đầu bếp đều béo, nhưng Dương công công lại rất gầy còn mảnh khảnh.

“Cô nương đừng sợ, đây là không béo được, cho dù ăn bao nhiêu cũng không béo.”

Dương công công là người gặp người khác sẽ cười, đối với Chiết Quân Vụ rất lịch sự, một miếng một tiếng đều là cô nương, cuối cùng kéo Tiểu Thịnh qua một bên cho hắn ăn một miếng bánh ngọt: “Lưu công công có ý gì?”

Tiểu Thịnh chột dạ ăn ké, nói sự thật: “Lưu công công ngài không biết sao? Đừng thả chim ưng cho đến khi ngươi nhìn thấy thỏ rừng.*, đây là cảm thấy Chiết Quân Vụ có may mắn lớn nên mới sắp xếp trước.”

*Ý là nói Bài học xương máu: Nếu không có mục tiêu rõ ràng, không có hành động cụ thể, được miêu tả là làm mọi việc đều đặn, bình tĩnh,… Đôi khi nó mang ý nghĩa xúc phạm, biểu thị âm mưu của con người.

Dương công công đã nghe nói về Chiết Quân Vụ, nhưng cô nương này ngày thường cũng không lắc lư bên ngoài, chỉ đi lại trong thư phòng và phòng ngủ, có rất nhiều con đường trong Đông Cung này, đều có luật lệ cho ai được đi ai không được đi.



Dương thái giám ngày thường không phải đến thư phòng nên không thể đi đường đó cho nên chưa từng gặp được.

Bây giờ nhìn thấy lại có một ý tưởng trong lòng - không nói đến Thái Tử Điện Hạ, ngay cả hắn nhìn Chiết Quân Vụ cũng cảm thấy thoải mái.

Tiểu cô nương trời sinh làm cho người ta yêu thích. Sau khi nhận được câu nói chắc chắn của Tiểu Thịnh, hắn đếm trong lòng, nhét cho Chiết Quân Vụ một miếng bánh: “Là bánh táo, táo này có chút quan hệ với cô nương - đây là táo từ Vân Châu, bánh táo làm từ táo Vân Châu là ngon nhất.”

Chiết Quân Vụ chưa bao giờ ăn loại bánh táo này khi ở Vân Châu, nàng ăn một miếng, cảm tạ Dương công công, sau đó mang theo đồ ăn trở về phòng bếp nhỏ vừa lúc gặp Điện hạ cần phải dùng bữa.

Đồ ăn liền trực tiếp dâng lên.

Thái Tử Điện Hạ đã uống rượu, Chiết Quân Vụ nhìn sang thì thấy sắc mặt của hắn đã bình tĩnh, có thể thấy những thứ khiến hắn ngột ngạt đã theo rượu tan đi, khiến cả người hắn ôn hòa hơn rất nhiều, còn cười hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi đã ăn gì?”

Trên người dính mùi vị của bánh ngọt.

Chiết Quân Vụ vội vàng nói: “Ta vừa đi lấy đồ ăn, tình cờ gặp được Dương công công đang thử bánh táo, hắn nói táo lấy ở Vân Châu, cho rằng dân địa phương thích ăn nên để nô tỳ giúp đỡ nếm thử hương vị coi có đúng không.”

Thái Tử cảm thấy hứng thú: “Vậy ngươi có thấy đúng không?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Không biết, nô tỳ lúc trước ở nông thôn chưa từng ăn bánh táo.”

Thái tử khịt mũi gọi Lưu công công: “Mang lên hai đĩa bánh táo cho nàng ăn đi.”

Lưu công công thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mây đen trong Đông cung cuối cùng cũng tan.