Lưu công công hầu hạ Điện hạ, Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh đi phía sau ăn. Không phải ăn đồ ăn thừa mới nãy của Điện hạ mà là những món ăn đã nguội trước lúc Điện hạ đọc sách mà không ăn.
Hâm nhiều lần rồi vào trong miệng đám nô tài bọn họ.
Chiết Quân Vụ ăn vài miếng thịt khô, nàng thèm ăn thịt.
Ngược lại không thích rau xanh trong mâm.
Tiểu Thịnh rất hiểu nàng. Mấy cung nữ trong cung có xuất thân tử tế, nhưng thái giám lại xuất thân không tốt, nếu gia cảnh không nghèo khó ai lại nguyện ý vào cung, chặt đứt gốc rễ con cháu của mình?
Gia đình Tiểu Thịnh nghèo nên bị bán vào cung. Chiết Quân Vụ giờ đã quen với hắn, nói: “Khi chúng tôi bị bán, tổng cộng có mười hai cô nương và một cậu bé. Chúng tôi bị bán hai, ba đấu gạo, chỉ có duy nhất hắn bán bốn đấu gạo, hắn liền sửa tên là Tứ Đấu, thậm chí họ tên cũng không nói.
Đây là oán hận trong nhà. Nhưng Tiểu Thịnh không hề oán hận.
“Ta là con út trong nhà, bán đi mọi người rồi mới bán ta, vốn dĩ muốn bán ta cho gia đình giàu có làm người hầu.
Ai biết trời xui đất khiến tới trong cung.”
Đều là bị bán, ai cũng hiểu mùi vị này, nàng hơi có chút buồn bã.
Khi trở lại thư phòng nhỏ, Điện hạ đang đọc sách, Lưu công công cho nàng vào, làm khẩu hình không ra tiếng: “Nhẹ chút —”
Chiết Quân Vụ gật đầu. Nàng nhẹ đi vào mài mực, vừa lúc Điện hạ mới đọc sách xong, ngẩng đầu lên, Lưu công công ngầm hiểu bưng nước đi qua để Thái Tử giải khát, sau đó thản nhiên hỏi Chiết Quân Vụ: “Thời điểm ngươi vừa mới tiến vào cung ngươi suy nghĩ cái gì?”
Thời điểm tiến vào cung?
Chiết Quân Vụ mờ mịt lắc đầu: “Hồi Điện hạ, nô tỳ không có nghĩ cái gì.”
Điện hạ: “Ngươi không suy nghĩ — hay là nói, ngươi nghĩ gì trước khi đến đây?”
Chiết Quân Vụ trở nên thấp thỏm.
Điện hạ còn có đam mê truy cứu hỏi đến cùng như vậy hả? Lưu công công cũng có chút bồn chồn, trước đây Điện hạ cũng chưa hỏi hắn mấy lời này.
Thái Tử điện hạ chỉ là hứng thú nhất thời, rốt cuộc trong đôi mắt trong veo bỗng nhiên lộ ra tia đau buồn, hắn sau khi xong việc nhàn rỗi nhàm chán cũng nguyện ý hỏi một chút.
“Vừa nãy ngươi đang làm cái gì?”
Hiểu được câu hỏi, Chiết Quân Vụ nói đại khái: “Vốn là đang ăn cơm, lát sau Tiểu Thịnh tới, chúng tôi liền nói chuyện phiếm vài câu, nói về sự việc nô tỳ bị bán.”
Vì thế đem chuyện xưa của Bốn đấu nói lại một lần, cũng kết luận: “Tứ Đấu hận cha mẹ hắn, nhưng Tiểu Thịnh thì không.”
Thái Tử chậm rì rì nhấp một ngụm trà: “Vậy ngươi hận cha mẹ sao?”
Chiết Quân Vụ thành thật phân tích trong lòng: “Ban đầu rất hận, nhưng người đàn bà mua ta nói rằng sau này bán đi ta có thể còn được ăn cơm, cha mẹ ta bọn họ chỉ có thể dựa vào trời mà ăn, bây giờ ông trời không ban ân nói không chừng còn chết đói trước ta.”
Thái Tử bật cười. Đây là một nha đầu thành thật lại dễ dỗ dành. Vậy thì dạy nàng một đạo lý: “Tứ Đấu oán giận cha mẹ hắn vì nghĩ rằng các huynh đệ khác trong nhà không bị bán, lại chỉ bán hắn, hắn là người đầu tiên bị bán nên tự nhiên sinh lòng oán hận, mà Tiểu Thịnh là người cuối cùng trong gia đình bị bán, thuộc loại được ‘tiện nghi’, đến nỗi ngươi… bị bán đầu tiên còn không rõ lý do, lại có thể lạc quan mà sống, chỉ có thể nói là ngốc.”
Nói xong, hắn thật ra nghĩ tới Đại hoàng tử, hắn cho rằng sở dĩ mình chán ghét lão đại là vì hắn ta được tiện nghi còn khoe mẽ.
Không giống với việc bọn họ bị bán.
Chiết Quân Vụ căn bản không dám phản bác, bị nói ngốc thì ngốc đi, bị bán cũng không thể trốn, oán hận bọn họ cũng vô dụng.
Thái tử cũng đã thả lòng mười lăm phút — không sai, thời gian hắn đọc sách rất nghiêm khắc, tối đa chỉ có thể thư giãn mười lăm phút, Thái Tử lại phải tiếp tục làm việc.
Đọc xong sách, hắn bắt đầu viết chữ lớn, viết xong một trăm ký tự lớn, lúc này mới đi nghỉ ngơi. Chiết Quân Vụ hiện tại mới được quay về, nàng thật sự rất ngưỡng mộ Điện hạ, hắn đã không nghỉ ngơi từ lúc nàng đến thư phòng cho đến lúc rời đi.
Lưu công công hầu hạ Điện hạ xong thì tới tìm nàng nói chuyện.
“Về sau ngươi liền ở thư phòng nhỏ hầu hạ Điện hạ mài mực, không cần phải đi phòng Hoa Điểu nữa.”
Chiết Quân Vụ ngạc nhiên, Lưu công công có chút ghen tị với Chiết Quân Vụ. Nàng là người đầu tiên được ăn cua, với khuôn mặt như vậy lọt vào tầm mắt của điện hạ, chỉ cần làm tốt thì sau này không chừng còn gặp vận may lớn.
Hơn nữa làm người, vận khí thực sự rất quan trọng. Lưu công công vốn dĩ suy nghĩ cẩn thận cho rằng Điện hạ muốn các cung nữ về sau như Chiết Quân Vụ, liền sẽ thay máu ở trong Đông Cung nhưng điện hạ không có. Lưu công công muốn tìm một đám tiểu cung nữ cắt tóc trán dày trở lại, nhưng Điện hạ không lên tiếng hắn cũng không dám tự ý quyết định.
Sẽ có thêm người vào Đông Cung, theo quy định sẽ là năm sau, vào thời điểm này năm sau, Chiết Quân Vụ ngu ngốc cũng sẽ giậm chân tại chỗ đúng không?
Vì vậy làm người, vận khí thật sự rất quan trọng.
Hơn nữa, Lưu công công phát hiện tính tình Chiết Quân Vụ rất được lòng Điện hạ, có thể thấy Điện hạ khi rảnh rỗi lại nguyện ý nói vài lời với nàng.
Lưu công công nhìn Chiết Quân Vụ với con mắt khác, chủ tử thích thì hắn cũng thích, hắn cảm thấy với tốc độ này không chừng về sau hầu hạ Điện hạ mặc quần áo sinh hoạt này nọ cũng đến tay của tiểu nha đầu này.
Lúc đó sẽ có trò hay để xem, hắn không sao cả, địa vị của mình không phải thứ để người khác lay chuyển, nhưng bao nhiêu thù địch bắn lên người nàng hắn đã có thể tưởng tượng được.
Đến lúc đó hắn sẽ ra tay uốn nắn lại uốn nắn, tiểu nha đầu này sẽ không phản bội hắn.
Lý công công trong đầu tính toán kỹ lưỡng có chủ đích, Thu Ẩn và Ngọc Dung không được ổn, đêm đó Thu Ẩn đến tìm Ngọc Dung còn mang theo điểm tâm cho Chiết Quân Vụ, Ngọc Dung nhỏ giọng nói một câu: “Hôm qua tâm tình ta không tốt nên tính tình mới hung bạo một chút, ngươi đừng nóng giận.”
Xuân Ẩn và Hạ Ẩn lúc sau biết được, cười vỗ vỗ đầu nàng: “Quân Vụ à, tiền đồ này của ngươi cũng thật là tốt.”