Lý công công liền mỉm cười và nói: “Ai mà dám kiêu ngạo trên đầu Xuân Ẩn ngươi? Thì ngươi nói cho ca ca ta biết, ta sẽ thay ngươi đến thu thập hắn nha.”
Xuân Ẩn cũng cười: “Vậy lần sau ta sẽ nói cho ngươi, ngươi cũng không được từ chối đấy.”
Lý công công hơi trầm giọng nói: “Đừng có cười, ta nghiêm túc đấy, đây là chuyện mà Lưu công công nhờ ta hỏi thăm.”
Xuân Ẩn: “Ta nói rồi mà, nàng tất cả đều tốt, mới sáng sớm hôm nay nàng đã đến phòng Hoa Điểu để chăm sóc Tướng Quân rồi, nàng là một đứa trẻ ngoan.”
Đứa trẻ này theo nàng nói thì việc ở trong cung Thái tử cũng rất tốt, chỉ cần Thái Tử Điện Hạ ghét nàng như vậy thì nàng liền có thể sống tốt ở nơi khác.
Lý công công thấy không thể moi được gì từ miệng nàng, bèn lươn lẹo đổi sang câu khác, sau đó nói: “Ý của Lưu công công là chúng ta sẽ chăm sóc cho nàng nhiều hơn, vì tuổi nàng còn nhỏ, e là lại bị dọa, đã ở trong cung của chúng ta thì phải giúp đỡ nhau nhiều một chút.”
Xuân Ẩn cười như không cười nói một câu: “Đây mới là lời của Lưu công công dặn dò ngươi phải không?”
Lý công công trên mặt có chút không nhịn được, nhưng cũng không nói gì, nhìn lên bầu trời, Thái Tử Điện Hạ từ Nam thư phòng rất nhanh liền trở về nên hắn phải vội vã trở về để chuẩn bị ăn uống và thay quần áo.
Nhân tiện nói: “Lưu công công nói, có những chuyện nàng không hiểu thì các ngươi nhiều dạy dỗ nhiều một chút, những việc nặng cực nhọc thì đừng để nàng làm, có ý gì thì các ngươi cũng tự hiểu mà.”
Xuân Ẩn đương nhiên hiểu ra. Người như vậy tiến vào Đông cung, hôm qua có thể trở lại thì cũng không tệ lắm, cho dù là Lưu công công phân phó coi trọng, các nàng cũng sẽ không ghen tị, ai mà lại phàn nàn về việc được sống ở đây lâu vậy chứ?
Điện hạ có tính tình như vậy, ngươi càng đến trước mặt hắn đi, nếu mà Lưu công công kia không có chút tài năng thì khả năng càng chết càng nhanh. Xuân Ẩn cảm thấy rằng những việc nàng phụ trách bây giờ chính là vừa lúc không nhiều cũng không ít.
Đợi Lý công công rời đi rồi, nàng vừa đưa cho Thái Tử Điện Hạ đế giày, vừa có chút bĩu môi nói một câu: “Ta còn nhờ hắn nhắc nhở sao? Một rồi đến hai, cả hai đều xem mọi người như những kẻ ngu ngốc.”
Hạ ẩn: “Ngươi cùng hắn so đo cái gì, không thấy hắn bám Lưu công công sao, Lưu công công cũng không có để hắn gọi một câu cha nuôi với sư phụ à?”
Những lời này như đang gϊếŧ người, Xuân Ẩn bật cười rồi nói, “Nhưng mà— đừng quan tâm đến Lý công công nữa, ngươi sáng nay có thấy đầu tóc của Quân Vụ không?”
Hạ Ẩn gật đầu, “Ta thấy rồi…… Là cái người thông minh, hiểu chuyện, có thể dạy.”
Xuân Ẩn cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó nói: “Ngươi xem đi, chuyện Quân Vụ cắt tóc, Lý công công đường nào cũng nói cho Lưu công công đầu tiên để giỏi tranh công thôi.”
…… Thái Tử Điện Hạ từ Nam thư phòng đọc xong cuốn sách thì trời đã trưa, rồi lại đi Trường Lạc cung thỉnh an hoàng hậu, sau đó đến Từ Nhạc cung thỉnh an Thái hậu, cuối cùng nhẫn nhịn đầy bụng tức giận trở lại Đông cung.
Vì vừa rồi mẫu hậu cùng Hoàng tổ mẫu lại đề cập đến chuyện con trai nối dõi.
Để hắn nạp người trở về và mau mau sinh hạ hoàng tử, bọn họ thậm chí còn cho ra mắt vài cô con gái bình thường của gia tộc nhỏ, nhưng người ta đồn đại rằng mông to mới sinh được con trai.
Nghĩ đến điều này, Thái Tử liền cảm thấy khó chịu! Hắn chán ghét nữ tử, càng chán ghét thêm nữ tử thân cận, cái này liên quan đến sự chỉ trích của hắn từ nhỏ rồi.
Mà tạo thành đây hết thảy đều là phụ hoàng, mẫu hậu, Hoàng tổ mẫu, bọn họ lại cảm thấy bình thường và còn đang yêu cầu hắn nhanh đi nạp Lương Đễ, vì hoàng gia sinh con nối dõi.
Hắn lộng gió trên lòng bàn chân và đi bộ cực kỳ nhanh, còn Lưu công công thì mồ hôi ướt đẫm. Giữa trưa nắng chói chang, dù hắn sắp bốc khói cũng không dám thở, cũng không dám chọc giận vị chủ nhân đang tức giận này.
Nhưng đúng lúc này, tên Lý công công đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Lưu công công dù tức thậm chí còn không dám thể hiện ra bên ngoài, hắn sao lại không cảm thấy lúc trước Lý công công không thông minh cũng không ngu ngốc mới có thể đem hắn đến vậy?
Ý đồ đứng đó của Lý công công quá rõ ràng, dù có lùi bước cũng đã quá muộn, Thái tử nheo mắt lại mắng: “Lăn lại đây.”
“Có chuyện gì vậy?”
Chân của Lý công công đã mềm nhũn ra. Hắn quỳ trên mặt đất, ấp a ấp úng, trong lúc nhất thời lại bị cơn thịnh nộ của Thái tử dọa liền định nói dối cũng không biết nói như thế nào.
Vẫn là Lưu công công tiến lên đá hắn một cước, "Điện hạ hỏi ngươi câu hỏi đấy!”
Lý công công sợ hãi nói: “Nô tài, nô tài chính là muốn nói cho Lưu công công về chuyện Quân Vụ đã cắt tóc.”
Lưu công công thấy hắn nói tới tên của mình, hận không thể một bàn tay tát cho hắn một cái chết đi sống lại, trong lòng căm hận: “Chính là cái này sao?”
Lý công công run cầm cập: “Là, là. Nàng cắt tóc mái dày ngang trán che nửa khuôn mặt.”
Thái Tử nghe vậy, đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn nói, “Gọi nàng đến đây.”
Sau khi sải bước đi về hướng thư phòng, Lưu công công liền sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy Điện hạ bây giờ càng ngày càng khó hình dung. Đợi lúc Chiết Quân Vụ đến, Lưu công công dùng ánh mắt còn lại để đi xem thần sắc của điện hạ, sau đó liền phát hiện ra ánh mắt điện hạ đột nhiên trở nên hết sức hài lòng.
Lưu công công lúc này khó hiểu nhìn về phía Chiết Quân Vụ dò xét: Làm sao mà nàng lại biết được điện hạ sẽ thích bộ dáng nàng như thế này vậy?