Chương 11

Thái tử rất vừa lòng Chiết Quân Vụ hiện tại.

Tóc nàng che nửa khuôn mặt, không xấu cũng không đẹp, lộ ra đôi mắt trong veo thành thật, hắn nhìn xem rất thuận mắt!

Cuối cùng không bực mình. Hắn xua tay: “Đi xuống đi.

Như vậy rất tốt.”

Chiết Quân Vụ lại bối rối bị đưa ra ngoài.

Mặc dù Thái tử điện hạ tâm trạng thất thường, tính tình rất xấu, nhưng không đến mức xem nàng đã cắt tóc hay chưa. Trong lòng nàng rất thấp thỏm, sợ rằng mình lại đắc tội nhóm thần tiên nào đó, cố ý cho nàng ăn khó dễ.

—— nàng không tin Thái tử điện hạ gọi nàng đến chỉ để khen ngợi, lúc nàng vừa bước vào, trong mắt Điện hạ toàn là lửa giận.

Dọc theo đường đi tâm sự nặng nề, kết quả chờ khi trở lại phòng Hoa Điểu, Hạ Ẩn liền tới tìm nàng, thấy nàng không có việc gì mới yên tâm, nhỏ giọng nói chân tướng cho nàng, an ủi nói: “Không có việc gì, đừng sợ, là do Lý đại tài ngu ngốc.”

Lý công công là Lý đại tài. Hạ Ẩn đem sự tình nói rõ ràng cho nàng một lần, nhỏ giọng mắng một câu: “Hắn chính là đồ ngu, sau này ngươi sẽ biết, nhưng sau lần này sợ là Lưu công công sẽ không dùng hắn nữa.”

Chiết Quân Vụ nghe xong vô cùng khẩn trương, bởi vì nàng cảm nhận bên trong lời nói không chỉ nghe được mối bất hòa giữa Hạ Ẩn và Lý công công mà còn có bất hòa giữa thái giám với cung nữ.

Hạ Ẩn tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng hiện tại nàng rất thận trọng nên vừa nghe đã hiểu!

Chiết Quân Vụ không biết phải tỏ thái độ như thế nào.

Nàng được Lý công công đưa về, lại được Lưu công công đưa đến trước mặt của điện hạ, nhưng hiện giờ nàng sống ở trong phòng của cung nữ, muốn cùng bốn người Ẩn cô nương có quan hệ tốt.

Chiết Quân Vụ hoảng sợ. Nàng không phải là một cô nương thuận lợi trăm bề. Giống như những cô nương trong thôn ngày thường vây một chỗ nói chuyện với nhau, còn nàng thì một mình nuôi chim trong rừng, nàng có chút ngán ngẩm.

Vả lại các cô nương trong thôn cũng không quá thích nàng, bởi vì A Ngưu ca cách vách rất tốt với nàng, Cẩu Tử ca bên cạnh đối xử với nàng cũng rất tốt, nhưng không tốt với họ cho lắm, vì vậy các nàng khác không muốn chơi cùng nàng.

Các cô nương không chơi với nàng, Chiết Quân Vụ lại không thích chơi với nhóm nam hài tử nên chỉ chơi một mình. Chơi lâu rồi, liền dưỡng thành tính khí này.



Cũng may Hạ Ẩn hơn nàng bảy tám tuổi, từ nhỏ lớn lên ở trong cung, thấy nàng tính tình như vậy ngược lại cảm thấy an tâm.

Ít nhất Chiết Quân Vụ hẳn là sẽ không nhanh chóng học được cách hại người, về phần tương lai trưởng thành như thế nào, đó chính là chuyện của về sau.

Hạ Ẩn nói: “Nếu điện hạ nói ngươi rất tốt thì ngươi cứ để trong đầu đi, ta nghĩ cũng tốt, khuôn mặt của ngươi quá hấp dẫn, cho dù không phải ở Đông Cung thì ở nơi khác cũng sẽ chọc mắt người khác, tốt hơn là giấu mình chút.”

Chiết Quân Vũ nghiêm túc ghi nhớ: “Được!”

Hạ Ẩn liền cười: “Ngươi đợi lát nữa đi theo ta ăn cơm trưa nhé?”

Vào phòng Hoa Điểu chính là người của nàng, cho nên người cùng nàng thân cận là Xuân Ẩn cũng muốn đi bên cạnh đứng.

Chiết Quân Vụ lúc này không hiểu ý nghĩa của lời này.

Nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm: Hạ Ẩn không tiếp tục ép hỏi nàng đi theo Lưu thái giám hay là đi theo nàng ấy, thật tốt.

Nhưng vẫn còn rất sớm để ăn trưa, vì vậy nàng tìm một việc gì đó để làm nên tiếp tục quét tước phòng Hoa Điểu.

Điện hạ có bốn cung nữ trong cung, Xuân Ẩn phụ trách xiêm y và phục sức trong phòng, Hạ Ẩn quản phòng Hoa Điểu — nghe nói phòng Hoa Điểu trong cung đều do thái giám quản, nhưng phòng Hoa Điểu nhỏ ở Đông Cung lại là Hạ Ẩn quản.

Thu Ẩn phụ trách vật trang trí bày biện, Đông Ẩn là người lợi hại nhất vì nàng quản chìa khóa nhà kho.

Sau này Chiết Quân Vụ mới biết được mặc dù Đông Ẩn nhìn không lớn nhưng nàng đã hai mươi tuổi.

Người lớn thứ hai là Hạ Ẩn, năm nay mười chín, nhưng nàng ấy quản phòng Hoa Điểu cũng không phải không phụ trách việc gì, mọi người trong cung này đều có tài nghệ, chẳng hạn như Hạ Ẩn nàng biết khẩu kỹ*.

*khẩu kỹ (口技): Tài khéo bắt chước (nhái) được các thứ tiếng của người và vật.

Khẩu kỹ có ích rất nhiều ở bên trong phòng Hoa Điểu.

Chiết Quân Vụ đã nhìn thấy nàng huýt sáo một tiếng, những con chim nhỏ trong phòng liền nghe lời không hót nữa.

Tuy nhiên, rõ ràng là Tướng Quân vừa tới đây, rất không nghe lời, còn thông minh, thậm chí học xong tên của Hạ Ẩn, mỗi khi Hạ Ẩn đến gần nó liền bắt đầu kêu: “Hạ Ẩn, tới cấp cho gia ít nước.”



Vẻ ngoài khí phách đó làm cho bộ dáng tiểu nhân đắc chí trở nên rất sống động, Hạ Ẩn hơn một lần không ngừng nói nó là con vẹt tiểu nhân thành tinh.

Sau khi Chiết Quân Vụ chờ Hạ Ẩn kiểm tra những con chim khác — Thái tử điện hạ rất thích nuôi chim, trong phòng nuôi ít nhất bốn mươi năm mươi con, Hạ Ẩn mỗi ngày hầu hạ mấy con chim đại gia này cũng rất bận, cho nên sau khi nàng ấy rời đi Chiết Quân Vụ liền sẽ giáo huấn Tướng Quân.

“Ngươi khi dễ người ta thế này, cẩn thận ngày nào đó bị thất sủng mà rơi vào tay nàng.”

Tướng Quân dụi đầu cọ cọ vào tay nàng, sau đó sung sướиɠ vừa ăn vừa uống, một lúc sau lại là một con chim bình thường - Nghe không hiểu tiếng người.

Chiết Quân Vụ quét tước l*иg chim cho nó, rồi chờ đi ăn cơm.

Thực tế nếu tính tình điện hạ tốt hơn chút thì trong cung cũng sẽ không đáng sợ như vậy, ở đây cũng khá tốt. Được ăn được ở, nói chung không chết đói.

Chiết Quân Vụ thở dài một tiếng, nhìn mặt trời bên ngoài, đợi thái giám bàn giao tiếp, phải có người chăm sóc ở trong phòng Hoa Điểu đến mười hai canh giờ.

Kết quả là không đợi được người đến, nàng và Tướng Quân đã bị Thái tử điện hạ gọi tới. Chính xác mà nói, sau khi điện hạ ăn xong cơm trưa muốn nhìn thấy Tướng Quân còn nàng là vật kèm theo.

Tướng Quân có thể tiến vào thư phòng nhưng nàng thì không, đành phải đứng dưới mái hiên bên ngoài chờ đợi.

Lưu công công không ở đây nhưng nàng nhìn thấy Tiểu Thịnh.

Tiểu Thịnh cầm chổi đi vào đình viện bên cạnh, mỉm cười với nàng rồi rời đi. Vô thanh vô tức như chưa từng tới.

Chiết Quân Vụ đứng dưới hành lang, suy nghĩ bay đi nơi nào. Nàng nghĩ đến toàn bộ những nô tài trong cung đều sẽ kiễng chân đi đường, không gây ra một chút tiếng động. Nàng cũng vậy, trên đường tiến cung các ma ma sẽ dạy cách đi lại nhẹ nhàng.

Nhưng nàng nghĩ chủ tử đi đường hẳn là không cần nhẹ nhàng, bởi vì Thái tử điện hạ đi lại rất nặng, khi tức giận thì bước chân còn nặng nề hơn.

Chiết Quân Vụ quyết định về sau rèn luyện đôi tai của mình thật tốt, có thể luyện ra kỹ năng lắng nghe bước chân nặng nhẹ nhanh chậm của điện hạ để đoán tâm trạng của hắn.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Tướng Quân bên trong tức muốn hộc máu đột nhiên hét to một câu tiện nhân.

Chiết Quân Vụ kinh hãi sau lưng chợt lạnh, lo lắng nhìn vào trong nhưng không dám đi vào. Vẹt rốt cuộc là vẹt, dù thông minh đến mấy cũng không biết đây là chỗ nào, nàng siết chặt tay mình, cả người đều căng cứng.