Edit: Do Nguyentrên
bàn đầy thức ăn ngon, đối với các tiểu thư,
sự
khác biệt lớn nhất khi Thái tử phi tổ chức cung yến chính là thức ăn ngon hơn rất nhiều so với tất cả các cung yến trước đây.
trên
sân khấu, khí thế biểu diễn vẫn còn hừng hực, các công tử, tiểu thư trong kinh thành quả là đa tài đa nghệ, các tiết mục biểu diễn đều hấp dẫn người xem.
Thập Nhất Nương hứng thú nhìn mọi người biểu diễn, “không
biết chút nữa mấy người Lục Lang ca
sẽ
biểu diễn cái gì?
thật
chờ mong”.
Thái tử điện hạ nhéo nhéo tay nàng,
hắn
thích đôi bàn tay bé
nhỏ
của Thập Nhất Nương hơn mấy tiết mục nhàm chán kia, từ lúc bắt đầu biểu diễn
hắn
vẫn nắm tay nàng
không
buông, “Nếu
không
múa đao
thì
sẽ
múa thương, tóm lại chẳng có gì lạ cả”.
Thập Nhất Nương suy nghĩ “Có thể
sẽ
có kiếm hoặc roi, lúc nãy muội thấy có mấy tiểu thư cũng biết dùng roi đó,
thật
kì lạ, muội vẫn nghĩ các
cô
nương kinh thành
không
thích mấy trò bạo lực như các
cô
nương Tây Bắc”.
Thái tử buồn cười “Phụ nữ kinh thành cũng
không
yếu đuối như muội nghĩ đâu, Đại tẩu của muội với Diêu Tam Nương đó”.
“Hai người đó là do muội ảnh hưởng”. Thập Nhất Nương dõng dạc
nói
“Muội phải xem mấy
cô
nương kia dùng roi có lợi hại
không, con
gái
dùng roi đánh võ mới thích hợp gả cho An phủ, chứ
không
phải mấy
cô
nương yếu đuối đành đàn vẽ tranh ca múa kia”.
“Ahhh… Tới lượt Thập Lang ca rồi”. Thập Nhất Nương hào hứng nhìn lên sân khấu.
An Thập Lang biểu diễn khinh công… Khụ khụ,
không
lầm được,
trên
sân khấu là
một
thiếu niên mập mạp
đang
biểu diễn khinh công. Tròng mắt mọi người muốn rớt xuống đất, khả năng vượt nóc băng tường ở thời đại này chính là khinh công cực kỳ hiếm có, nếu
không
nhanh nhẹn
sẽ
không
thể nào làm được, Thập Lang
đang
ôm cây cột bò lên thoăn thoắt sau đó trượt xuống, dù cái bụng hơi to nhưng
không
ảnh hưởng đến tốc độ của
hắn.
“Thằng mập này lợi hại quá”.
“Bò còn nhanh hơn người gầy”.
“Chẳng lẽ cái thân thịt mỡ kia là độn vào hay sao?”
thật
ra chuyện bò lên mái ngói
không
có gì ghê gớm nhưng nếu
một
thằng nhóc mập thù lù 100 ký lô biểu diễn
thì
chính là chuyện kinh thiên động địa, mọi người nhìn muốn rớt luôn tròng mắt.
“Haizz, Thập Lang ca phải dùng đến công phu chạy trốn, tội nghiệp”. Thập Nhất Nương run run khóe miệng “Lúc trước, cách 2 – 3 ngày Nhị bá mẫu lại đuổi theo đánh huynh ấy, lúc đầu vừa chạy vừa chịu đòn, sau này thông minh hơn,
đã
biết leo tường dỡ ngói mà chạy, Nhị bá mẫu vì muốn giữ hình ảnh xinh đẹp dịu dàng nên
không
leo theo bắt huynh ấy, từng ngày từng ngày luyện thành công phu lợi hại”.
“Thập Lang tuy béo nhưng võ nghệ rất tốt phải
không?”
Thái tử hiểu
rõ
ràng, tuy An Thập Lang hay cười nhìn như tượng Phật Di Lặc, đôi mắt híp lại cong cong khiến ai gặp
hắn
dù buồn phiền bao nhiêu cũng
nhẹ
nhàng thanh thản, nhưng Thái tử biết tên mập này
không
đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thập Nhất Nương mỉm cười ấm áp, nàng nhớ lại khi mình còn
nhỏ
vẫn hay luyện bài nhảy con thỏ, Thập Lang bị nàng quấn lấy, tuy
không
biết tác dụng của bài nhảy nhưng
hắn
vẫn cứ tập theo để nàng vui, khi mặc quần áo con thỏ
hắn
cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn ở bên cạnh nàng nhảy nhót, cũng có lúc Nhị bá mẫu tức giận đánh
hắn,
hắn
hoàn toàn có thể né tránh nhưng vẫn cố chịu đựng
một
vài roi cho bà vui, bởi
hắn
biết bà thương
hắn, chỉ muốn tốt cho
hắn.
“Người ngoài đều chê cười Thập Lang mập, nhưng họ
không
biết huynh ấy rất giỏi võ, ngày nào cũng chăm chỉ luyện võ, huynh ấy chính là người văn võ song toàn”. Thập Nhất Nương khẳng định “Chờ có kết quả thi, mọi người
sẽ
bất ngờ cho xem”.
“không
cần chờ tới lúc đó, bây giờ cũng đủ bất ngờ rồi”. Thái tử nhìn
một
vòng xung quanh.
“Bàng tiểu muội, ăn ít
một
chút”. Diêu Tam Nương dặn dò
cô
bé mập bên cạnh “Bàng tỷ tỷ
đã
dặn ta
không
cho muội ăn nhiều”. Sau khi cùng An Ngũ Lang đính hôn, Diêu Tam Nương
không
còn hứng thú lên sân khấu biểu diễn,
không
ai cấm nàng cả, chỉ là nếu lên đấy thi tài mọi người
sẽ
cho rằng nàng là
cô
nương
không
dịu dàng, chững chạc.
cô
bé con của Bàng Thượng Thư chưa đầy 10 tuổi, nàng lại rất giống tổ phụ, béo tròn trùng trục, cực kỳ đáng
yêu, trước giờ
cô
bé rất thích Diêu Tam Nương và Thập Nhất Nương. Tam Nương
không
cho ăn,
cô
bé nghe lời bỏ bánh xuống, nước miếng vẫn chảy ra thèm thuồng.
Tăng thị cười trộm, cảnh này quen ghê, mấy năm trước nàng cũng lo lắng Tam Nương ăn nhiều, lúc nào cũng nhìn chằm chằm con bé, thời gian trôi nhanh
thật, thoáng cái Tam Nương
đã
đính hôn.
“Wow,
thật
hâm mộ Diêu tỷ tỷ”.
một
cô
bé khoảng 12 – 13 tuổi ngồi bên cạnh bé con Bàng gia cất tiếng, “Diêu tỷ tỷ đính hôn với An Ngũ Lang – thanh thiên đại mỹ nhân của kinh thành chúng ta, dạo này Diêu tỷ tỷ
đang
giảm béo phải
không, sao muội thấy chẳng đẹp lên tý nào nhỉ…”
“Thẩm Ngũ Nương, câm miệng lại”. Diêu Tam Nương tức giận, nàng ghét nhất là người khác
nói
nàng
không
xứng với An Ngũ ca, dạo này mỗi bữa nàng đều ăn ít
đi
một
chén cơm “Ngươi cũng
không
còn
nhỏ, cũng sắp phải đính hôn nên cần phải ăn ít lại, ta gầy
đi
mấy ký mà ngươi
không
nhận ra, bộ mắt bị mù hả?”
“Muội ăn bao nhiêu cũng
không
mập được”. Thẩm Ngũ Nương cười hì hì, nhìn Diêu Tam Nương
đang
xanh mặt, ghét nhất là mấy đứa ăn nhiều như heo mà vẫn gầy, Thẩm Ngũ Nương này chính là kiểu như vậy.
“Lãng phí lương thực”. Diêu Tam Nương thầm hâm mộ nàng ấy, Thẩm Ngũ Nương trở lại kinh thành vào nửa năm trước, Tam Nương gặp nàng mấy lần ở Bách Vị Các ăn uống nhiệt tình, hai người cảm thấy cùng chí hướng nên kết bạn, kéo nhau
đi
ăn uống ngập mặt khắp nơi trong kinh thành, dạo này Tam Nương đính hôn với An Ngũ Lang nên
đã
hồi tâm dưỡng tính,
không
muốn ăn nữa khiến cho Thẩm Ngũ Nương tức giận, tại sao có thể vì đàn ông mà bỏ bạn? Đàn ông cũng chẳng thơm ngon bằng vịt nướng bát bảo.
Thẩm Ngũ Nương giơ cánh tay tuyết trắng tinh tế đưa lên, cầm lấy cái muỗng thiếc, trước cặp mắt kinh ngạc của Tăng thị, hai ngón tay dịu dàng của Thẩm Ngũ Nương bóp lại, cái muỗng bị bẻ cong, sau đó nàng chậm rãi bẻ thẳng lại.
Con bé này mạnh quá! Tăng thị
không
thể tin nổi vào mắt mình, Diêu Tam Nương cũng làm theo, giơ cái muỗng thiếc lên, dùng tay cố gắng bẻ cong, nàng loay hoay
một
hồi mới bẻ được, nhưng lúc nãy… Thẩm Ngũ Nương chỉ dùng có 2 ngón tay.
“Ở kinh thành này, ta mạnh thuộc hàng số 1, số 2”. Diêu Tam Nương nghĩ nghĩ “không
ngờ muội còn mạnh hơn ta”.
Thẩm Ngũ Nương cười “Diêu Tam tỷ tỷ, tỷ thấy đó, muội đâu có làm lãng phí lương thực”. Nàng rất tự hào
nói
tiếp “Mỗi bữa muội ăn nhiều lắm, biến thành sức mạnh hết rồi, muội chỉ ước cái thằng mập
trên
kia mà biến thành đồ ăn là muội tùng xẻo
hắn
rồi nuốt luôn”.
Diêu Tam Nương cười khổ “Ngũ Nương, lần trước Thập ca chỉ cướp
một
cái chân giò, muội còn tức giận hả?”
Tăng thị tò mò “Sao Ngũ Nương biết Thập Lang nhà chúng ta?” Còn xảy ra xích mích nữa?
không
đúng lắm, nàng để ý lúc Thập Lang bò lên cột, ánh mắt Thẩm Ngũ Nương chăm chú nhìn theo lo lắng, đâu giống kiểu oán hận nhau.
Thẩm Ngũ Nương xụ mặt “Đâu phải
một
cái chân giò,
hắn
còn đoạt vịt nướng bát bảo, gà chiên giòn, heo sữa nướng nữa…” Thẩm Ngũ Nương tức giận tố cáo với Tăng thị “Tỷ
không
biết đâu, muội
đi
đâu cũng xui xẻo gặp phải
hắn, có mấy lần Bát Bảo Trai chỉ còn 1 con vịt nướng cuối cùng,
hắn
không
nhường nhịn con
gái
gì hết, đến cái chân vịt cũng
không
thèm để lại cho muội”. Thẩm Ngũ Nương rất xinh đẹp, dáng người mềm mại uyển chuyển, nhưng trong mắt An Thập Lang nàng còn
không
bằng
một
con vịt nướng. Thẩm Ngũ Nương từ
nhỏ
xinh đẹp động lòng người, sức lực mạnh như trâu
không
thể tin có người nỡ đối xử với mình như vậy.
Diêu Tam Nương mỉm cười “Thập Lang ca
không
kể như vậy, huynh ấy
nói
mấy lần
đi
mua vịt nướng đều đυ.ng trúng
một
cô
nàng bạo lực,
rõ
ràng
hắn
đã
mua được con vịt cuối cùng lại bị
cô
nàng bạo lực đó cướp
đi,
đã
vậy còn quăng lại cái đầu vịt cho
hắn
rồi
nói
nàng là người tốt nên cho
hắn
cái đầu, chịu khó liếʍ cũng được”. Diêu Tam Nương
không
kể Thập Lang mắng
cô
nàng bạo lực đó siêu xấu, gầy như que củi, bộ dáng giống dân chạy nạn đói rách cho nên mới thương tình
không
đi
báo quan.
Thẩm Ngũ Nương tức muốn xịt khói, quyết định sau này nếu có đoạt vịt nướng với An Thập Lang
sẽ
không
thèm cho
hắn
cái đầu vịt nữa, dù nàng
không
ăn cũng
sẽ
cầm
đi
cho chó chứ
không
cho An Thập Lang.
Tăng thị mừng thầm, Nhị bá mẫu lúc nào cũng lo lắng chuyện hôn nhân của An Thập Lang, sợ
hắn
quá mập khó tìm được vợ, Thẩm Ngũ Nương có vẻ thích hợp với Thập Lang. Thẩm gia là nhà đàng hoàng, Thẩm Ngũ Nương xinh đẹp phóng khoáng, quan trọng nhất nàng và Thập Lang có chung sở thích: THÍCH ĂN, Tăng thị mỉm cười “Ngũ Nương, đừng giận nữa, để về nhà tỷ
sẽ
mắng
hắn, Tam Nương, muội quen Thẩm Ngũ Nương lâu như vậy sao
không
đưa muội ấy đến An phủ chơi? Tam Nương
thật
là…”
Diêu Tam Nương bĩu môi “Tỷ tỷ, sao muội dám mang Ngũ Nương tới chứ, tỷ
không
biết đâu, muội ấy vừa trở lại kinh thành chưa lâu là
đã
gây chuyện với Thập Lang ca rồi, muội mà dẫn muội ấy tới cửa chắc chắn
sẽ
đánh nhau đó”.
Tăng thị lớn tiếng “Nó dám? Đây là khách của tỷ”.
Thẩm Ngũ Nương càng lúc càng thích Tăng thị, “Tỷ đừng lo, cho dù đánh nhau
hắn
cũng
không
thắng muội được, muội mạnh lắm”.
Tam Nương tò mò “Muội cũng luyện võ từ
nhỏ
hả?”
Thẩm Ngũ Nương ngượng ngùng “không
phải, từ
nhỏ
muội
đã
rất mạnh, nhưng võ lại
không
giỏi”.
Tam Nương và Ngũ Nương tiếp tục
nói
chuyện,
trên
sân khấu vẫn biểu diễn tưng bừng, dưới này hai người to
nhỏ
rì rầm
nói
chuyện.
Thẩm Ngũ Nương len lén lấy mấy khối bánh hạt sen bỏ vào túi tiền
trên
người, biện pháp bỏ đồ ăn vào túi tiền của Thái tử phi từ lâu
đã
truyền ra bên ngoài, nàng cực kỳ tôn sùng Thái tử phi, bởi Thái tử phi biết làm rất nhiều món ăn ngon, Thẩm Ngũ Nương nhịn ăn từ hôm qua đến giờ để dành bụng tham gia cung yến, nàng tin Thái tử phi
sẽ
không
làm nàng thất vọng.