Chương 159

Edit: Do Nguyen

“Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”

Nhóm tiểu thư vội vã đứng lên nghênh tiếp Hoàng hậu và đoàn mệnh phụ

đi

phía sau.

“Các con

đang

chơi trò gì vậy?” Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn con dâu.

“Mẫu hậu, các nàng

đang

biểu diễn tài năng đó ạ”. Thập Nhất Nương ngoan ngoãn đáp lời “Có viết thư pháp, vẽ tranh, đánh đàn, ca múa…

thật

không

ngờ các vị tiểu thư trong kinh thành lại đa tài như vậy”.

“Đúng lúc bổn cung và các vị phu nhân đến đây, chúng ta cùng thưởng thức”. Hoàng hậu gỡ xuống

một

cây trâm khổng tước

trên

đầu “Ta góp

một

chút phần thưởng”.

Hoàng hậu làm gương, các mệnh phụ phía sau cũng góp vui “Chúng ta cũng góp

một

phần cho náo nhiệt”.

Các vị tiểu thư hai mắt tỏa sáng nhìn cái mâm

trên

tay cung nữ, các mệnh phụ muốn Hoàng hậu vui lòng đều lấy ra những vật rất có giá trị, cả mâm đều là những món trang sức lộng lẫy, giá trị cao nhất ngoài trâm khổng tước của Hoàng hậu còn có cây trâm ngọc giá trị xa xỉ của Phương thị - Đại phu nhân An Quốc Công phủ,

không

những thế, Tôn thị - mẹ chồng của công chúa An Khang – mẹ của phò mã Thần Tài nổi danh nhất Đại Hạ cũng lấy ra vòng tay hồng bảo thạch khắc hoa xinh đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt. Lúc đầu các vị tiểu thư thi tài chỉ muốn Thái tử phi có ấn tượng tốt, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn xem

nhẹ

An Tam Lang bởi muội muội

hắn

là Thái tử phi, con đường làm quan của

hắn

sau này vẫn bị hạn chế,

không

phải là đối tượng tốt để kết hôn, vì thế lúc này đây

sự

quan tâm của nhóm quý nữ kinh thành đều dồn hết vào mâm trang sức xa xỉ này. Có vài vị tiểu thư lúc nãy biểu diễn rồi tức giận

không

thôi vì lỡ mất cơ hội thi đua giành phần thưởng.

“Ồ…” Hoàng hậu cười đầy

ẩn

ý nhìn trang sức của Phương thị, “Cây trâm của bổn cung

không

bằng trang sức của ngươi và Tôn thị rồi”.

Phương thị mỉm cười “Nương nương quá khen, trâm khổng tước của Người

không

phải ai cũng có thể cài, bây giờ có cơ hội quang minh chính đại thắng được,

không

ít tiểu thư động tâm đó”. Có

một

số thứ trừ khi được ban thưởng nếu

không

không

thể dùng, trâm ngọc của bà và vòng tay của Tôn thị dùng tiền là có thể mua được, nhưng trâm khổng tước của Hoàng hậu có tiền cũng

không

mua được.

“Cái vòng tay hồng bảo thạch kia ta biết, ít nhất cũng phải 5 vạn lượng”.

một

vị tiểu thư có nhà mẹ đẻ là thương gia cất giọng thèm thuồng, điệu bộ như muốn nuốt luôn cái vòng tay.

Các



nương xung quanh nàng ta đột nhiên bước ra xa,

một

tiểu thư nhà quan mà mở miệng ra toàn giọng con buôn, tục tằng quá! Nếu kết bạn

sẽ

bị người ta chê cười. Nhưng lời

nói

của nàng ta khiến mọi người chú ý, 5 vạn lượng bạc đó nha, các tiểu thư ở kinh thành tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ hơn 20 lượng bạc, ngay cả vị tiểu thư có nhà mẹ đẻ là thương gia, bị xem là nhà giàu mới nổi mỗi tháng cũng chỉ được 50 lượng.

Phu nhân An phủ ra tay rộng rãi như vậy, dụng ý thế nào mọi người đều đoán được, An phủ

thật

sự

muốn tìm vợ cho An Tam Lang. Nhiều



nương vừa đúng tuổi nhưng chưa đính hôn đều nôn nóng, các nàng chưa có mối tình đầu nên rất ngây thơ, thân phận

anh

trai của Thái tử phi – ngoại thích triều đình là gì các nàng

không

hiểu

rõ, nhưng các nàng đều có mắt, An Tam Lang tựa như tiên tử

trên

đời, nếu có thể kết hôn với

hắn, dù bị giảm thọ 10 năm cũng xứng đáng.

Thập Nhất Nương cất tiếng “Thưa Mẫu hậu, lúc nãy người

không

đến

đã

bỏ lỡ mấy tiết mục, nhưng

không

sao, viết thư pháp, vẽ tranh, chơi đàn, ca múa đều

không

giống nhau,

không

so sánh được, hay là bỏ qua mấy cái đó

đi, chúng ta muốn có

không

khí vui vẻ nên lấy ca múa là chính, thi đua với nhau lần nữa”.

Các tiểu thư

đã

biểu diễn xong

không

còn oán hận, nhìn Thập Nhất Nương bằng ánh mắt biết ơn.

Phương thị mỉm cười dịu dàng nhìn Thập Nhất Nương, sau này

không

cần bà phải lo lắng, con bé phản ứng rất nhanh, xử lý mọi chuyện đều ổn thỏa.

“Tốt, bổn cung

sẽ

mời Hoàng Thượng đến cùng nhau làm giám khảo”. Hoàng hậu cười

nói

“Ai muốn tham gia thi

thì

báo danh lên, cũng nêu



quy củ luôn để sau này

không

ai

nói

chúng ta nhận xét bất công”.

Vài mệnh phụ vỗ tay khen hay, các tiểu thư

thì

kích động giống như vừa tiêm máu gà,

một

hai người còn

âm

thầm cảm thấy may mắn vì mình có luyện tập trước.

Thập Nhất Nương nhìn Hoàng hậu biết ơn, nàng

đã

sơ sót, mục đích của nàng quá

rõ, tuy nàng là Thái tử phi nhưng cũng vẫn là muội muội của An Tam Lang, em

gái

tuyển vợ cho

anh

trai nghe rất kì cục, Hoàng hậu làm như vậy

sẽ

đưa Hoàng Thượng và đông đảo mọi người cùng nhau thưởng thức, như vậy

sẽ

tốt hơn.

Thập Nhất Nương quyết tâm, nàng vẫn còn trẻ, sau này

sẽ

có nhiều cơ hội học hỏi thêm,

không

cần tự trách bản thân.

Hoàng đế và rất nhiều thanh niên tài tuấn bước đến, trước mặt người khác phái, bất kì



gái

nào cũng cố gắng giữ gìn hình ảnh đẹp của mình, đây là cơ hội của các nàng, phải tạo ấn tượng tốt với các vị mệnh phụ và thanh niên tài tuấn này, biết đâu chừng tương lai

sẽ

có được cuộc hôn nhân tốt. Nhóm tiểu thư kinh thành đa số thời gian hàng ngày đều ở yên trong nhà, vòng giao tiếp cũng rất

nhỏ

chỉ loanh quanh dạo phố, vì thế yến hội chính là sân khấu để các nàng phô trương bản thân tốt nhất, đặc biệt là các



nương tới tuổi lập gia đình, nếu

không

tham gia

một

vài yến hội

thì

làm gì có ai biết đến. Cho dù

trên

đường lớn phố

nhỏ

nói

ngươi là mỹ nữ, tài nữ

thì

cũng phải lộ mặt, phải biểu diễn để người ta tin mới được. Trước mặt thanh niên tài tuấn,

không

ít các tiểu thư tự cho mình tài giỏi chỉ hận

không

thể lập tức biến thành khổng tước xòe đuôi, dụ dỗ bọn họ chú ý đến mình.

Hoàng đế muốn xem náo nhiệt, Ngài tuyên bố chỉ cần bỏ tiền ra là có thể làm giám khảo, Thập Nhất Nương suy nghĩ

một

hồi, quyết định

không

giới hạn nam nữ, ai chưa lập gia đình đều có thể lên sân khấu biểu diễn,

một

hồi sau, số người bỏ tiền càng lúc càng nhiều tạo thành đội quân giám khảo đông đúc.

Các thiếu niên cũng hưng phấn bước lên, hôm nay là ngày tốt, có cơ hội kiếm tiền khiến ai cũng động tâm. Chủy thủ tùy thân của Hoàng Thượng là thần binh hiếm thấy, bọn họ nhất định phải lấy được.

“Lục Lang ca, đệ lên múa được

không?” An Thập Lang nhiệt huyết sôi trào, sờ sờ cái bụng to của mình,

hắn

tràn đầy hy vọng quay qua hỏi Lục Lang, “Trước kia Thiên Bồng Nguyên Soái ở Bách Vị Lâu biểu diễn, đệ nhớ hết á, đệ múa còn đẹp hơn nó nhiều”.

một

con heo lại được hoan nghênh như vậy,

hắn

còn xinh đẹp hơn Trữ Bị Lương, chắc chắn mọi người

sẽ

thích.

Lục Lang cũng là thanh niên, tuy

không

đẹp lắm nhưng Thập Nhất Nương từng

nói

hắn

tươi mát,

nhẹ

nhàng giống kiểu

anh

trai nhà bên nên được nhiều



nương để ý, tính

hắn

không

thích náo nhiệt nên cũng

không

hào hứng lắm. Sau khi nghe Thập Lang

nói, phản ứng đầu tiên của An Lục Lang là nhìn xung quanh, cầu trời đừng ai nghe được mấy lời này, nếu

không

hắn

sẽ

cắt đứt tình nghĩa huynh đệ với Thập Lang ngay lập tức, ai đời lại

đi

so với heo. Đau não quá!

An Thất Lang đứng dậy kiếm chỗ ngồi cách xa An Thập Lang,

hắn

quay mặt về hướng khác

không

thèm nhìn An Thập Lang, bày ra dáng vẻ

hắn

và An Thập Lang

không

có quan hệ gì. Làn da Thất Lang trắng nõn, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú,

không

thể tin

hắn

lại là con trai của An Đại tướng quân đen thui thùi lùi. Bạn bè ở trường đều

nói

hắn

giống con rùa, làm gì cũng chậm hơn người khác nhưng cũng có mấy tiểu thư kinh thành xem

sự

chậm chạp của

hắn

chính là dịu dàng, trầm tĩnh, theo đuổi

hắn

suốt mấy năm.

“Thập Lang”. An Lục Lang cảnh cáo “Đệ muốn mất mặt

thì

cứ việc, nhưng đừng làm chúng ta mất mặt, hơn nữa yến hội hôm nay là do Thập Nhất Nương tổ chức, đệ muốn con bé xấu hổ à?”

An Thập Lang uể oải “Đệ biết rồi, đệ

sẽ

nghĩ cách khác, mẹ cũng

thật

là,

một

hai bắt đệ lên sân khấu, đệ còn

nhỏ

đâu có muốn kết hôn, còn các huynh, các huynh già hết cả rồi, nếu

không

nhanh chóng cưới vợ

thì

không

ai thèm lấy các huynh đâu”.

Vì đứng trước quá nhiều người nên An Lục Lang

không

thể đập cho nó

một

phát, ngu ngốc, chúng ta chỉ lớn hơn ngươi 2 – 3 tuổi, chúng ta mà già

thì

ngươi còn trẻ chắc? Đến An Thất Lang tuy cười dịu dàng nhưng sát khí nổi lên dày đặc, cái thằng mập chết tiệt này, mở miệng ra là muốn chết. Chờ về nhà, nhất định phải đánh nó thành hình cầu luôn.

“Thất Lang, đệ có muốn tham gia tiết mục gì

không?” An Lục Lang

không

yên tâm nhìn An Thất Lang xưa nay nổi tiếng là chậm chạp, “Chút nữa đệ phải nhanh lên,

không

được chậm rì rì, lúc biểu diễn cũng phải tranh thủ, số lượng người thi rất nhiều, thời gian có hạn, mẹ mới

nói

nếu đệ

không

biểu diễn tử tế

thì

sẽ

không

tha cho đệ đâu”.

An Thất Lang chậm chạp

nói

“Đệ biết rồi… Huynh cứ lo lắng cho Thập Lang

đi, đệ

không

biết nó định thi cái gì, lỡ như nó thi dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết

một

mâm điểm tâm, chắc Nhị bá mẫu gϊếŧ nó luôn quá”.

Hai mắt An Thập Lang tỏa sáng “Đúng là ý kiến hay, sao đệ

không

nghĩ ra nhỉ, dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết

một

mâm,

một

thau hay

một

bàn điểm tâm chính là sở trường của đệ. Thi ăn chắc chắn đệ

sẽ

giành giải nhất, hơn nữa đệ bảo đảm đây

sẽ

là tiết mục độc nhất vô nhị”.

An Lục Lang

thật

sự

thèm được chụp bao tải vác nó về nhà đập cho

một

trận, độc nhất vô nhị?

không

biết xấu hổ dám

nói

là độc nhất vô nhị!

“Con dâu

nhỏ

của chúng ta

thật

thông minh”. Hoàng đế cười khẽ “Cuộc thi phân tranh cao thấp của các tiểu thư trở thành trò chơi cho mọi người cùng vui vẻ, rất tốt”.

Hoàng hậu đắc ý “Con dâu ta chọn đương nhiên là giỏi rồi”.

Thái tử đưa tay xuống bàn nắm lấy tay Thập Nhất Nương, vỗ về bàn tay bé

nhỏ

của nàng,

trên

mặt

hắn

vẫn là bộ dáng nghiêm túc lạnh tanh.

Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn, thấy tay áo đủ rộng để che giấu hành động ái muội của Thái tử nàng mới yên tâm, khuôn mặt hơi đỏ, thấp giọng mắng “không

đứng đắn”.

Thái tử

nhỏ

giọng “Chờ tối nay về cung, muội

sẽ

biết thế nào là

không

đứng đắn”.

Thập Nhất Nương phản xạ có điều kiện sờ eo mình, sao lại có người

không

biết xấu hổ như vậy chứ, xung quanh nhiều người mà

hắn

còn

nói

chuyện lưu manh… Đúng là

không

biết xấu hổ!