Chẳng qua kiếp trước Tôn Dục Tuyền là người thông minh nhất trong những người này, có thể ẩn nhẫn nhất, cũng độc ác nhất mà thôi.
Trở lại Lan Đình, Chu Tự Cẩm phát hiện trên lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, ẩm ướt dinh dính, vô cùng khó chịu, im lặng một lúc mới dặn dò Xuân Kiếm: "Đi phòng bếp lấy mấy thùng nước nóng, ta muốn tắm rửa."
Xuân Kiếm đáp lại, hỏi Tố Tâm lấy chút bạc vụn rồi đi phòng bếp kêu nước nóng.
Tắm rửa xong, Chu Tự Cẩm kêu Tố Tâm lấy khúc lụa Tùng Giang trắng trơn cùng với khúc gấm thêu hoa đỏ thẫm mà Chu phu nhân sai Vương ma ma đưa tới, định làm một chiếc áo kép lụa trắng cùng một chiếc bối tử [1] gấm thêu hoa đỏ thẫm -- đêm tuyết nguyên tiêu nàng và Hứa Phượng Minh ở cùng một chỗ, nhiều lần xoa nắn Hứa Phượng Minh, nàng đã sớm nhớ kỹ vòng eo nhỏ của Hứa Phượng Minh.
[1] Là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng. Mỗi thời đại, kiểu dáng sẽ thay đổi đôi chút.
Ngực của Hứa Phượng Minh so với nàng thì phẳng phiu hơn nhiều, vòng eo thì không khác nàng nhiều lắm, vai rộng hơn nàng, dáng người ước chừng cao hơn nàng 4 tấc...
Tố Tâm trải một tấm nỉ đỏ lên giường la hán ở gian ngoài, Xuân Kiếm thì chuẩn bị bàn ủi, thước gỗ, phấn vẽ và kéo, lúc này mới tới mời Chu Tự Cẩm đi qua.
Đến khi bắt đầu cắt may quần áo, đầu óc hỗn loạn của Chu Tự Cẩm mới dần dần bình tĩnh lại, toàn tâm toàn ý tập trung vào cắt may.
Bên Huệ Sướиɠ Đường, biểu tỷ muội bốn người Tưởng Du Tưởng Châu cùng đi đến Kiêm Gia viện nơi Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề ở, bên trong noãn các phía đông cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Trung Thuận bá phu nhân nói đến hôn sự của nữ nhi với Chu phu nhân, nói: "A Du A Châu xuất giá, ta chuẩn bị cho tỷ muội hai nàng mỗi người một vạn hai ngàn lượng bạc, muội muội ngươi thì sao?"
Của hồi môn của bà ta những năm nay tiêu tốn khá nhiều, có điều năm kia và năm ngoái vừa mới gả ra ngoài ba thứ nữ, một làm kế thất cho phú thương Tấn Châu bảy mươi tuổi, một làm ngoại thất cho Tuần Diêm Ngự sử, còn một gả cho phú thương tới từ Tây Vực, tổng cộng được hai mươi bốn ngàn lượng bạc, cũng đủ cho hai đích nữ Tưởng Du và Tưởng Châu làm của hồi môn.
Chu phu nhân không nghĩ tới Trung Thuận bá phu nhân sẽ cho nữ nhi nhiều của hồi môn như vậy -- nữ nhi công hầu bình thường xuất giá, của hồi môn năm sáu ngàn lượng đã không tính là ít -- bà nghĩ một chút, nói: "Ta dự định cho Thiến Hề cùng Phán Hề mỗi người tám ngàn lượng của hồi môn."
Trung Thuận bá phu nhân ngồi yên ở đó, làm như thuận miệng hỏi một câu: "Chu Tự Cẩm kia thì sao?"
Chu phu nhân nói: "Lão gia chúng ta nói, đồ cưới của Tự Cẩm, không cần lấy trong của chung ra, đến lúc đó chàng tự có tính toán -- thứ nữ quan lại trong kinh xuất giá, bình thường một hai ngàn lượng cũng không sai biệt lắm, trái lại ta không cần phải hao tâm tổn sức."
Trung Thuận bá phu nhân nhìn muội muội, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu là để cho Chu Dận xử lý đồ cưới, Chu Dận tuyệt đối không có khả năng chỉ có thể cho Chu Tự Cẩm một hai ngàn lượng làm của hồi môn.
Tuy Chu Tự Cẩm là thứ nữ, nhưng cũng là nữ nhi ruột của Chu Dận, Chu Dận lại không giống như phế vật Tưởng Trường Thanh là thứ quản sinh không quản nuôi, làm sao có thể cho đích nữ tám ngàn lượng của hồi môn mà lại chỉ cho thứ nữ hai ngàn lượng làm của hồi môn được?
Bà ta nhìn Chu phu nhân trong chốc lat, cuối cùng cũng không nói ra, ngược lại lại chuyển chủ đề: "Ngươi thấy Tưởng Củng thế nào?"
Muội muội này của bà ta luôn kiêu ngạo, không thích nghe người ta khuyên nhủ, cần gì phải nhiều lời?
Chu phu nhân hơi gật đầu: "Nhìn dáng vẻ cũng là biết tiến biết lùi, lớn lên cũng tốt, có chút hòa nhã nhút nhát."
Trung Thuận bá phu nhân lại nói: "Sinh thần của phụ thân, ngươi chuẩn bị lễ vật gì? Đừng chênh lệch với ta quá nhiều, đến lúc đó mặt mũi ta rất khó coi."
Chu phu nhân nói một tiếng "Ta hiểu", rồi bắt đầu cùng tỷ tỷ bàn bạc nên chuẩn bị lễ vật sinh thần cho phụ thân Vương học sĩ ra sao.
Trung Thuận bá phu nhân ở lại cho đến tối muộn mới cáo từ ra về.
Chu phu nhân mang theo tỷ muội Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề tiễn đoàn người Trung Thuận bá phủ, đưa người ra tới bên ngoài nhị môn.
Trung Thuận bá phu nhân kéo tay Chu phu nhân, ra vẻ có chút lưu luyến không rời: "Thọ thần của phụ thân, tỷ muội chúng ta phải tụ họp thật đông đủ, Tam muội Tứ muội đều gả tới trời nam biển bắc, nhất thời không thể tụ họp được, phụ thân ưa thích náo nhiệt, ngươi nhớ mang theo cả ba nữ nhi tới, ta cũng mang theo mấy nữ nhi nữa, đến lúc đó cũng náo nhiệt hơn chút .."
Tưởng Củng đứng ở sau lưng Trung Thuận bá phu nhân, đưa mắt nhìn quanh, nhưng vẫn không tìm được thân ảnh Chu Tự Cẩm, không khỏi hậm hực -- từ trước đến nay hắn ta ở trước mặt nữ nhân không gì có thể đánh bại được, đối mặt với Chu Tự Cẩm lại "Hổ ăn bầu trời, không biết xuống miệng từ đâu", tiểu cô nương này căn bản không xuất hiện, dù hắn ta có bản lĩnh khắp người, cũng không có cách nào sử dụng được!
Nghe được đích mẫu Trung Thuận bá phu nhân muốn Chu phu nhân "Nhớ mang theo cả ba nữ nhi tới", khóe miệng Tưởng Củng hơi nhếch lên, biết vị đích mẫu này của mình chuẩn bị xuống tay.
Cả ngày hôm nay Chu Tự Cẩm đều ở trong Lan Đình đóng cửa không ra.
Buổi chiều nàng ngủ trưa hơn nửa canh giờ, sau khi thức dậy thì đi dạo trong sân trong chốc lát liền trở về phòng tiếp tục may vá.
Đến buổi tối, Chu Tự Cẩm cầm một hộp gấm ra, kêu Tố Tâm và Xuân Kiếm mỗi người chọn hai món trang sức khác nhau.
Những đồ trang sức này đều là nàng đeo lúc mười một mười hai tuổi, vừa lúc thích hợp với tuổi của Xuân Kiếm và Tố Tâm.
Tố Tâm chọn một chiếc trâm vàng hình hoa sen tịnh đế cùng một đôi hoa tai vàng cánh sen; Xuân Kiếm chọn một cây trâm vàng điểm phỉ thúy cùng một đôi hoa tai vàng nạm ngọc.
Tự Cẩm thấy trong hộp còn có mấy món trang sức bạc chưa đeo lần nào, liền bảo Tố Tâm: "Gọi mấy tiểu nha hoàn kia lại đây, mấy cái còn lại này thì chia cho các nàng."
Bên trong Lan Đình của nàng còn có bốn tiểu nha hoàn nữa, là Tôn ma ma vừa đưa vào, đều khoảng mười mười một tuổi, Tự Cẩm thương tiếc các nàng còn nhỏ, gần đây chỉ cho các nàng làm chút việc nhẹ, hoặc là làm chân chạy truyền lời.
Bốn tiểu nha hoàn đang chia đồ trang sức, cửa của Lan Đình lại bị người gõ vang.
Thì ra là Chu phu nhân sai Hoa sen tới, gọi Chu Tự Cẩm đi Huệ Sướиɠ đường.