Chương 39: Bẫy rập (1)



Chu Tự Cẩm nghe xong, lập tức nhìn về phía Chu phu nhân: "Mẫu thân, con đi ra sau tấm bình phong tránh một chút."

Năm nay nàng cập kê, Tưởng Củng cũng mười sáu tuổi, dựa theo quy củ của kinh thành, nếu cùng Tưởng Củng gặp mặt là không thích hợp.

Chu phu nhân nhìn nàng một cái: "Đi đi!"

Chu Tự Cẩm đứng dậy đi ra sau tấm bình phong, ngồi xuống trên tú đôn, thấy trên bàn nhỏ tử đàn đặt một quyển , liền tiện tay cầm lên lật ra xem, nhưng lật nửa ngày cũng không nhìn một chữ.

Kiếp trước Tưởng Củng cùng đích mẫu Trung Thuận bá phu nhân hợp mưu, muốn tìm nhà giàu không con nối dõi, lấy nữ nhi duy nhất Tra thị của phú thương Giang Nam Tra Thiên Bảo làm vợ.

Tra thị mang theo vô số của hồi môn, Tưởng Củng cùng đích mẫu phân chia của hồi môn của Tra thị, bản thân thì ra ngoài ăn chơi đàng điếm, để lại Tra thị bị Trung Thuận bá phu nhân tra tấn giam cầm.

Cũng may Tra thị có một biểu huynh họ Hồ, từ Giang Nam chạy tới, dùng bạc đả thông quan hệ, mời đại thái giám Lý Việt trong cung làm người trung gian, cứu Tra thị ra, để Tra thị hòa ly với Tưởng Củng, sau đó mang theo muội tử Tra thị cùng một phần nhỏ đồ cưới quay trở lại Giang Nam.

Trong suy nghĩ của Chu Tự Cẩm, nếu như nói Tôn Dục Tuyền là con rắn độc xinh đẹp phun ra lưỡi rắn, thì Tưởng Củng chính là một con chồn độc ác không tim không phổi.

Mặc dù Tưởng Củng sinh ra là dạng chó hình người, thế nhưng Chu Tự Cẩm cũng chẳng muốn liếc mắt một cái.

Hai tỷ muội Trung Thuận bá phu nhân và Chu phu nhân gặp nhau, cùng nắm tay nhau ngồi xuống giường la hán.

Tiểu bối hai nhà cũng gặp nhau, Tưởng Du và Tưởng Châu đã quen thuộc nên không câu nệ, chỉ phúc phúc thân, Tưởng Củng lại cung kính chắp tay hành lễ với Chu phu nhân: "Thỉnh an dì."

Chu phu nhân gật đầu, dặn dò Chu Tự Cẩm: "Tự Cẩm, mau thỉnh an dì ngươi."

Chu Tự Cẩm cách bình phong nói: "Thỉnh an dì."

Biết được Chu Tự Cẩm ở sau tấm bình phong, Trung Thuận bá phu nhân liếc nhìn Tưởng Củng một cái.

Tưởng củng hiểu ý, lúc nói chuyện càng biểu hiện ra vẻ vừa hòa nhã vừa dí dỏm.

Lúc này nữ chưởng quầy của Lâm Lang các cùng Cẩm tú phường cũng tiến lên trước bái kiến Trung Thuận bá phu nhân.

Tưởng Châu nghe xong thì cực kỳ hâm mộ, con ngươi đảo một vòng, kéo tay Chu Phán Hề, giòn giã nói: "Thì ra dì đang chọn quần áo trang sức cho các ngươi hả, chúng ta tới thật không đúng lúc."

Lúc này Chu phu nhân nói với nữ chưởng quầy của Lâm Lang các cùng Cẩm tú phường: "Đem danh sách các món đồ của các ngươi ra đây, để cho hai vị chất nữ cũng chọn lựa một chút, đến lúc đó gộp lại tính sổ sách luôn."

Tưởng Châu khấp khởi vui mừng đi lên trước: "Đa tạ dì."

Tưởng Du ra vẻ xấu hổ: "Dì, để người phải tốn kém, cháu nên quên đi..."

Chu phu nhân vô cùng thích cô cháu gái có vẻ ngoài giống mình này, dịu dàng nói: "Đừng khách sáo với dì, con cứ chọn đi."

Tưởng Du kính cẩn đáp lời "Vâng", bước chân nhẹ nhàng di chuyển qua sương phòng phía bắc chọn lựa trang sức quần áo.

Chu Tự Cẩm ngồi ở sau tấm bình phong, trong tay cầm quyển sách, suy nghĩ lại bay xa.

Kiếp trước lúc này nàng không có ở chỗ này.

Sau này Cẩm tú các đưa rương quần áo đến, nàng mới biết được Chu phu nhân chẳng những làm mấy bộ quần áo mới cho Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề, mà còn làm cho Tưởng Du cùng Tưởng Châu mấy bộ quần áo mới nữa.

Khi đó Chu Tự Cẩm còn căm giận bất bình: Tiêu bạc của phụ thân ta, mua trang sức quần áo cho thiên kim Trung Thuận bá phủ, lại không làm cho ta, như thế thì tính là gì?

Nàng còn giả bộ như vô tình vạch trần chuyện này ở trước mặt Chu Dận, ai ngờ Chu Dận vốn không thèm để ý, ngược lại cho nàng hai tấm ngân phiếu: "Để Tôn ma ma đi Cẩm tú các mua giúp con đi."

Chu Tự Cẩm nhận lấy ngân phiếu, trong lòng vừa vui vẻ vừa khổ sở: Vui vẻ vì phụ thân cho nàng hai trăm lượng, cũng đủ để đặt làm vài bộ quần áo đang thịnh hành ở Cẩm tú các, khổ sở là từ đầu đến cuối nàng ở Chu phủ bị gạt bỏ ra ngoài, làm nàng lại nhớ tới Hứa Phượng Minh...

Nhớ tới chuyện cũ, Chu Tự Cẩm có chút khó chịu, hận không thể quay về thời điểm đó, an ủi thật tốt Chu Tự Cẩm lúc ấy còn chưa đầy mười lăm tuổi: Ngươi không thể làm cho mọi người đều yêu thích ngươi, ngươi chỉ cần yêu thích chính mình là được!

Giống như nàng bây giờ, suy nghĩ thông suốt, không thèm quan tâm để ý nữa, hạnh phúc biết bao.

Bốn tiểu cô nương đều đi đến giường nhỏ gần cửa sổ phía bắc chọn quần áo.

Tưởng Củng nói chuyện cùng Trung Thuận bá phu nhân và Chu phu nhân.

Bởi vì Tưởng Củng hỏi thăm Chu Thiều, Chu phu nhân lại cười nói: "Nó đang đi học ở thư viện Tung Sơn, hôm qua đã trở lại thư viện rồi."

Tưởng Củng ra vẻ hòa nhã xấu hổ, nịnh nọt Chu phu nhân vài câu, liền cáo từ lui ra ngoài.

Chu phu nhân đợi Tưởng Củng đi ra ngoài rồi mới gọi Chu Tự Cẩm ra.

Chu Tự Cẩm biết mình ở lại đây thì Chu phu nhân cùng Trung Thuận bá phu nhân không tiện nói chuyện, cũng nói hai câu liền cáo từ lui xuống.

Tiểu nha hoàn thấy Chu Tự Cẩm muốn đi ra ngoài, vội vàng vén rèm độn bông dày treo trên cửa lên.

Tố Tâm cầm áo choàng, ở dưới mái hiên hầu hạ Chu Tự Cẩm mặc vào.

Chu Tự Cẩm mang theo Tố Tâm đi ra ngoài, mới ra tới cửa Huệ Sướиɠ Đường, liền nhìn thấy một người đang bước lên bục bên ngoài cửa với tốc độ rất nhanh, như muốn đâm sầm vào nàng.

Nàng phản ứng rất nhanh, vội kéo Tố Tâm đi bên cạnh về phía tây, người nọ đυ.ng vào khoảng không, lảo đảo một chút, đỡ khung cửa mới đứng vững lại.

Chu Tự Cẩm giương mắt nhìn, thấy người kia lông mày lá liễu cặp mắt đào hoa, tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cao ráo, tướng tá phong lưu - không phải Tưởng Củng thì là ai?

Cặp mắt đào hoa của Tưởng Củng ngậm cười, chắp tay hành lễ, trong vẻ ôn hòa mang theo vài phần ngại ngùng: "Là biểu muội Tự Cẩm sao? Xin lỗi, mới vừa rồi là vi huynh lỗ mãng..."

Chu Tự Cẩm mặt không chút thay đổi, mang theo Tố Tâm rời đi.

Đi thẳng ra bên ngoài cửa lớn của Huệ Sướиɠ Đường, Chu Tự Cẩm vẫn còn cảm thấy như có gai đâm sau lưng.

Mới vừa rồi nếu như Tưởng Củng đυ.ng trúng nàng, lại thừa cơ ôm nàng vào lòng, bà tử canh cửa đều nhìn thấy, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, chỉ có thể gả cho Tưởng Củng.

Lúc này nhớ lại đủ chuyện xảy ra ở kiếp trước, Chu Tự Cẩm mới tỉnh ngộ, hóa ra mình cũng là một khối mỡ dày trong mắt người như Tưởng Củng.

Đúng vậy, tuy nàng là thứ nữ, nhưng lại có đồ cưới phong phú, quan trọng hơn là, phụ thân nàng là Lại bộ thị lang, là sủng thần của Hoàng đế, những người kia không dám mơ ước xa vời hai đích nữ là Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề, nên đương nhiên hạ thấp yêu cầu, xem thứ xuất như Chu Tự Cẩm là con mồi.