Chương 19: Uy nghi thiên gia

“Bệ hạ, nên dậy rồi.”

Thái tử điện lạnh bây giờ đã là Hoàng đế bệ hạ phất phất tay, “Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Trong màn trướng vàng nhạt lờ mờ có thể thấy được bóng người trở mình, các cung nhân đã thấy nhiều nên cũng không trách, để đồ xuống, yên tĩnh lui ra ngoài.

Hoàng đế bệ hạ hiện giờ đã hai mươi, vẫn chậm chạp không cưới vợ, chớ nói đến cưới vợ, ngay cả một phi tử trong hậu cung cũng không có, nhưng thật ra lại có tử Tô hàn lâm Tô tiểu công thường xuyên ngủ lại đây.

Tô tiểu công tử từ khi sinh ra đã mi thanh mục tú, có thể vào trong tranh, các cung nhân đoán mò rất nhiều, nhưng cũng không ai dám mở miệng nói xấu, uy nghi của Thiên gia không phải là trò đùa.

Mà Hoàng đế bệ hạ mang uy nghi thiên gia giờ phút này đang ngồi trên đại điện, mí mắt hơi cụp xuống nghe bên dưới tấu, mà trong lòng lại nghĩ đến hình ảnh Tô tiểu công tử đỏ mặt vào đêm qua. Khó trách mọi người đều nói sắc đẹp làm mụ người.

Thật ra những ngày gần đây thiên hạ thái bình mưa thuận gió hoà, những ngày không thể thái bình lại trở nên thái bình, bên dưới tấu gì thì cũng là việc lông gà vỏ tỏi hàng ngày, Hoàng đế bệ hạ nghe đến mức lỗ tai sắp đóng kén tới nơi.

“Bệ hạ.”

Hữu thừa tướng Quý Phỉ giận dữ bước lên, “Thần đại tướng quân tự cho là võ nghệ cao cường, cả ngày khinh nam bức nữ, ỷ thế hϊếp người, mong bệ hạ trừng trị hắn.”

Đại tướng quân Thần Dập nghe vậy nhìn y một cái, cười tà mị, rất có vẻ tràn đầy công khí, “Quý thừa tướng đã nói ta khinh nam ghẹo nữ, cũng không biết là ta khinh nam tử nhà ai, bức nữ tử nhà ai?”

“Ngươi…” Mặt Quý thừa tướng đỏ rần.

Cái trò bịp bợm của hai người này chơi lên tận triều đình, Hoàng đế bệ hạ lười nhác nhấc mí mắt lên nhìn bọn họ một cái, bản thân ta không phải là Nguyệt Lão cũng không phải thổ địa công công có được không.

“Một khi đã như vậy, vậy kéo Thần Dập ra ngoài đánh mười trượng đi.”

……

“Bệ hạ.”

Chu lão tiên sinh râu đã hoa râm tiến lên một bước, “Thần phụng mệnh bệ hạ dạy dỗ An tiểu vương gia*, ai ngờ từ mấy ngày trước đã không thấy tăm hơi tiểu vương gia đâu nữa.”

(*lục đệ của Hoàng đế bệ hạ)

“Gần đây thân thể Lục đệ có bệnh nhẹ, chờ đệ ấy hết bệnh rồi nhất định sẽ báo cho tiên sinh.” ( thật ra là để lại thư rồi trốn đi lang bạt giang hồ)

“Bệ hạ.”

Tả thừa tướng mỗi ngày cáo trạng một lần tiến lên một bước, bắt đầu từ ngày hôm nay làm theo khuôn khổ, “Hôm nay Tô hàn lâm lại không đến thượng triều.”

Hoàng đế bệ hạ, “…”

“Khụ, vậy phạt bổng ba tháng, khiển trách theo kỳ.”

Tả thừa tướng mặt không đổi sắc lui về, Thần đại tướng quân vừa mới chịu phạt trượng xong quay lại, đáy lòng chậc một tiếng, phạt thế này cũng ít nhiều cũng phải mất ba tháng.