Chương 18: Dựa sát vào nhau

“Dật Chi.” Thái Tử điện hạ ôm Tô Dật Chi trong ngực, không ngừng hôn môi y.

Tô Dật Chi nhu thuận ôm cổ hắn, mặc cho hắn muốn gì thì cứ lấy, lúc hắn tiến vào, Tô Dật Chi đau mà kêu rên một tiếng, cắn chặt môi dưới của mình.

Thái Tử điện hạ vuốt ve môi y, kề sát lại hôn y, kêu một tiếng trầm thấp, “Dật Chi”, phóng thích ở trong thân thể y.

“Minh Viễn.” Tô Dật Chi duỗi tay chạm chạm quầng xanh đen dưới mắt Thái Tử điện hạ, lại được Thái Tử điện hạ nắm lấy, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay y.

“Vừa nãy ta nói như vậy trước mặt Tiết Ninh, là vì bất đắc dĩ.”

Tô Dật Chi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta biết mà.”

Thái Tử điện hạ ôm y vào trong ngực, ngực hai người dán sát vào nhau, không có kẽ hở, giọng nói của Thái Tử điện có chút suy sụp, “Thật xin lỗi, ta không bảo vệ tốt được ngươi.”

Tô Dật Chi trở tay ôm hông y, vuốt ve từng chút, như là vuốt lông cho thú nhỏ bị thương, “Minh Viễn, người đã làm rất tốt rồi.”

May là Thái Tử điện hạ sợ y gặp nguy hiểm, sai người đặc chế ba cây châm bạc tẩm thuốc để y giấu trong tay áo, hôm nay mới có thể tránh được một kiếp.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Hôm nay phụ hoàng đi rồi.”

Giọng nói Tiết Gia rất thấp, “Lúc ta gặp người vào mấy ngày trước, cơ thể người còn rất khỏe.”

“Người đi rất yên bình, người nói người thấy mẫu phi đã mất của ta, mẫu phi cười, giống như lúc mười sáu tuổi người tiến cung, đẹp như tiên vậy.”

“Người đi làm bạn với mẫu phi, lúc đi, khóe miệng treo nụ cười.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Thái Tử điện hạ mang theo đau xót và bối rối không giấu được.

Tô Dật Chi ôm chặt hắn, trừ việc này ra, y không biết phải làm thế nào để có thể an ủi hắn.

Phụ thân mới mất, rồi lại đến ca ca làm ra chuyện như vậy, Thái Tử điện hạ, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mới mười tám mà thôi.

“Dật Chi, ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?” Thái Tử điện hạ vùi đầu vào hõm vai nho nhỏ của người yêu, giọng nói có chút rầu rĩ.

“Sẽ, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.” Tô Dật Chi nhỏ giọng nói, trịnh trọng như nói một lời thề.

Trong màn trướng màu xanh trải hoa, hai thiếu niên dựa sát vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện.