Chương 12: Tiểu Thái tử bán ca ca

Hai người Thái Tử điện hạ và tiểu thái giám Thanh Minh giống như đặc vụ mà liên hệ với nhau, trên đường phải tránh khỏi ba tiểu thái giám, bốn tiểu cung nữ cộng thêm một lão quản gia, đến cuối cùng mới thành công gặp nhau.

Nửa bên mặt của Thái Tử điện hạ ẩn ở trong bóng tối, áo đen tóc đen, mặt trầm như nước.

“Chuyện làm thế nào rồi?”

Thanh Minh nhịn không được thầm kiêu ngạo, vỗ bộ ngực nhỏ, nói, “Ngài yên tâm đi, ta làm xong rồi.”

“Ngươi được lắm, đến cả đại ca ta cũng thu phục được.” Thái Tử điện hạ quay mặt đi, hơi nhướng mày, “Thu phục như thế nào?”

Trên mặt Thanh Minh hiện lên một chút không được tự nhiên, “Dù sao thì ta thu phục được rồi.”

Thái Tử điện hạ cũng chẳng thèm để ý, tiện tay tháo ngọc bội song long bên hông xuống ném qua, “Thưởng cho ngươi.”

Thanh Minh tiếp nhận ngọc bội, cười tủm tỉm cất vào trong ngực, “Vậy được rồi, ta phải trở về, điện hạ ngài có sai sử gì thì cứ dặn dò ta.”

Thái Tử điện hạ xua xua tay, để y lui xuống.

Tiểu thái giám Thanh Minh này là một kẻ không tim không phổi, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, mặt nào cũng thuận lợi, để y ở bên cạnh Đại hoàng tử cũng là vì hôm nay.

Hắn không ngờ đến là lúc đó mình đã phải vất vả trăm cay nghìn đắng thế nào mới lừa được tiểu thư đồng về đây, vậy mà còn bị đại ca chặn đường cản trở.

Về sau đại ca sẽ thế nào à, Thái Tử điện hạ tỏ vẻ, chẳng liên quan đến chuyện của ta.

Thái Tử điện hạ sờ sờ cục u chưa xẹp xuống trên đầu, hừ, hắn tuyệt đối không phải đang trả thù, tuyệt đối không phải.

Thái Tử điện hạ giải quyết xong một cọc tâm sự, nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ quay về, lại thấy tiểu thư đồng nhà mình đứng ở ngã rẽ, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

“Điện hạ, sao người lại tặng khối ngọc bội kia cho người khác?”

Tay Tô Dật Chi vô thức nắm góc áo mình, y nhớ rõ tiểu thái giám thanh tú kia, ban đầu là đi theo hầu hạ bên người Thái Tử điện hạ, sau đó không biết sao lại tới bên cạnh Đại hoàng tử.

Khối ngọc bội kia được điện hạ mang theo bên người đã nhiều năm, sao lại tiện tay tặng người đó, Tô Dật Chi hơi ủ rũ.

“Không vui à?” Thái Tử điện hạ kéo người qua, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của y, “Lần sau đưa ngươi khối đẹp hơn.”

Tô Dật Chi mím mím môi, nghiêng đầu tránh khỏi tay Thái Tử điện hạ, “Ý của ta không phải như vậy.”

Trong lòng Thái tử điện hạ thầm sảng khoái, quả nhiên là tiểu thư đồng bắt đầu thông suốt, cũng biết ghen rồi.

“Ghen hả?”

Khuôn mặt tuấn tú của Thái tử điện hạ đột nhiên phóng đại trước mắt, lòng Tô Dật Chi hoảng hốt, theo bản năng lui về sau một bước, lại không nghĩ đến giẫm phải góc áo của mình, ngã ngửa.

Sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, lại được Thái tử điện hạ ôm eo kéo vào trong ngực, tiếng cười trầm thấp của Thái Tử điện hạ vang trên đỉnh đầu, “Dật Chi.”

Mặt tiểu thư đồng đột nhiên thoáng đỏ lên, xong rồi, hình như mình ốm mất rồi.