Chương 7: Như một trò đùa

Thì ra bức chiếu thư này ngoài dùng nanh sói làm trụy còn dùng bùn tím phong ấn, mang nó đến Sắc Lặc Xuyên, giao cho đám mọi rợ thảo nguyên kia, trong quá trình chiếu thư chẳng may bị người ta mở xem, nhìn phong ấn bùn tím là biết.

Chiếu thư bùn tím, thứ thiên tử chuyên dùng.

Lại nói, bùn tím này cực kỳ khó tìm, chỉ sản sinh tại Phần Châu.

Quý Hoài Chân tức giận muốn ném đồ.

Y bất đắc dĩ thở dài, gọi Tam Hỉ chuẩn bị xe.

“Đại nhân, đi đâu ạ?”

Quý Hoài Chân không tình nguyện nói: “…… Về nhà.”

Giờ Thân vừa qua, một chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài tổ trạch Quý gia, Quý Hoài Chân mặt mày thối hoắc chui ra khỏi xe ngựa, giẫm Tam Hỉ quỳ trên mặt đất làm bậc xuống thành chó gặm phân, được quản gia chờ ở bên ngoài đón vào phủ, một đường tiến thẳng tới nhà chính. Người còn chưa vào cửa đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc, quản gia đứng ở trước cửa, cung kính hô: “Lão gia, người đã trở lại.”

“Biết rồi……”

Giọng nói thì thào không có sức, cảm giác như bị người ta bóp cổ, nghe giọng là biết người này không còn nhiều thời gian. Quý Hoài Chân thấy quản gia không có ý mở cửa, đành tự giác quỳ xuống, y quỳ thẳng sống lưng, dập đầu đánh ‘cộp’ một cái trên nền đất, sau ba lần dập đầu liên tiếp, cái trán cũng bầm tím, người trong phòng bảo y đứng dậy, y vẫn cung kính quỳ đó như cũ.

Quản gia lui ra, tiếng hai cha con nói chuyện với nhau cách một cánh cửa dần bị tiếng lá trúc sàn sạt trong viện che giấu.

*

Giờ Thìn hôm sau, hoàng đế tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, thấy Trương chân nhân đứng bên cạnh thì vui vẻ ra mặt, lại được Hoàng Hậu hầu hạ ăn một viên linh đan. Ngoài điện Kim Loan, các đại thần chờ lâm triều nối đuôi nhau tiến vào, lòng ai nấy đều hoảng sợ, ba mặt nhìn nhau, làm như đoán được có việc sắp xảy ra, không dám châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

Sau nửa canh giờ, trên dưới triều dã một mảnh ồ lên, hoàng đế luôn dung túng cho Quý gia, thế mà lại vì chuyện của Tam điện hạ, xử lý Quý đại nhân - Quý Hoài Chân.

Thánh ý vừa ra, có vài người như được ăn thuốc an thần, cuối cùng không nhịn được vây quanh, lần lượt dâng sổ con tố cáo Quý Hoài Chân, khiến thời gian lâm triều hằng ngày từ một canh giờ kéo dài thành hai canh giờ, xưng hô ngày một quá quắt, đến sau cùng Quý Hoài Chân từ Quý đại nhân đã biến thành chó đẻ.

Chỉ đổ thừa y làm quá nhiều chuyện xấu, tác phong hành sự kiêu ngạo, trong triều đã sớm bị tiếng oán than thấu trời dậy đất, hận không thể cùng nhau vọt tới Quý phủ loạn đao chém chết y.

Mắt thấy sắp tới giờ uống thuốc, mông hoàng đế cuối cùng cũng không ngồi nổi long ỷ nữa, bèn vung tay, hạ lệnh cấm túc Quý Cẩu trong phủ, chờ xử lý. Xét cho cùng lão vẫn nể mặt mũi Hoàng Hậu, không hề đề cập tới phụ thân Quý Đình Nghiệp của bọn họ.

Các đại thần vui mừng phát khóc, vỗ tay tỏ ý hoan hô, sôi nổi cảm thán: Đại Tề chúng ta vẫn có thể cứu chữa! Bệ hạ anh minh! Liệt tổ liệt tông phù hộ! Trời đất phù hộ Đại Tề!

Tin tức Quý Cẩu rớt đài dấy lên sóng to gió lớn, không còn ai quan tâm hoàng đế đến tột cùng muốn xử trí Tam điện hạ thế nào, dù gì cũng là máu mủ tình thâm, chắc nhốt một thời gian lại thả ra thôi.

Triều đình cứ như một trò đùa, vậy mà không ai cảm thấy hoang đường.