Chương 6: Lục Thập Di

Quý đại nhân thân là thái phó lại cực hận kẻ đọc sách, lúc giận chuyên hủy giấy và bút mực.

Trong triều người có thể đến cầu tình cho Tam điện hạ hôm nay đều tới cửa, đợi Quý Hoài Chân đập đến cái nghiên mực thứ ba, cái chặn giấy thứ hai, sáng sớm hôm sau —— Lục Thập Di tới.

Giống như đã sớm đoán được, Quý Hoài Chân ăn mặc chỉnh tề, mặt đầy khıêυ khí©h nhìn Lục Thập Di.

Một màn này phải nói là cực kỳ quỷ dị, dung mạo hai người tương tự, khí chất lại hoàn toàn bất đồng, một chính một tà, một tĩnh một động, như hai mặt của Thái Cực không hợp tính, rồi lại chiếu rọi lẫn nhau, chỉ là Quý Hoài Chân cao hơn chút, ánh mắt nhìn người ta như kẻ bề trên nhìn con kiến.

Quý Hoài Chân nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên vươn tay giựt miếng ngọc bội treo bên hông Lục Thập Di. Trên ngọc có khắc một cái đuôi cá chép, bị Quý Hoài Chân tung hứng trong tay, bất cần soi xét.

Lục Thập Di giơ tay: “Đưa tín vật của ngươi cho ta.”

“Vội cái gì, ta hỏi ngươi, đã xử lý xong hết chưa?”

Lục Thập Di lắc đầu.

“Ngươi tưởng ta sẽ tin à?” Quý Hoài Chân cười.

Hai người giằng co trong chốc lát, Lục Thập Di cũng cười, rõ ràng có dung mạo tương tự, Lục Thập Di mỗi khi nhìn ai cười, người nọ sẽ chỉ cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, song đổi lại bị Quý Hoài Chân cười nhìn, đại khái phản ứng đầu tiên là mắng xúi quẩy.

“Xem như tạm vậy, bí mật xử lý, không phát tang, chờ thêm thời gian nữa sẽ tìm cái cớ tốt đưa đi.”

Quý Hoài Chân biết đây là quyết định của ai, bản tính đa nghi nhanh chóng giúp y nhận ra điều không thích hợp, nhưng lại không biết xuống tay thế nào, trầm tư một lát, y thông dong nói ra tên vài người.

“Những người này lúc tối đều có mặt, Tam điện hạ của chúng ta như bị thọc tiết heo, tru chéo lớn tiếng, dọa mười tám đời tổ tông Quý gia phải xách quần chạy, có là người chết cũng bị gã kêu sống, làm sao mà bí mật phát tang cho được?”

Lục Thập Di nghe hiểu ý y, im lặng không nói, người bị Quý Hoài Chân điểm danh đều là người của hắn.

“Ta nói ngươi đấy, đêm đó trận thế lớn vậy chỉ để diệt trừ một ít người không quan trọng sao?”

Quý Hoài Chân ghé tới gần, khıêυ khí©h: “Bọn họ sống hay chết liên quan gì đến ta? Ta chỉ muốn ghê tởm ngươi thôi, nhất quyết phải khiến ngươi không thoải mái, sao hả? Ngươi không xuống tay được, vậy thì để ta làm thay ngươi, việc này ngươi tìm Đại điện hạ nói cũng vô dụng, điện hạ có khi còn đích thân làm.”

Nhìn Lục Thập Di không nói lời nào, trong lòng Quý Hoài Chân càng thêm sảng khoái, moi từ trong ngực ra một chiếc yêu bài, ném vào người Lục Thập Di như tống cổ một con chó hoang ven đường.

Việc kinh doanh muối cho quân doanh Đại Tề từ ba năm trước đã rơi vào phạm vi khống chế của Quý gia, trở thành cách để Quý Hoài Chân và Quý Đình Nghiệp gom tiền, yêu bài này là tín vật của y, thấy yêu bài như thấy người, y rời đi nửa năm, thứ này cần thiết phải lưu lại, nếu không tài chính của một quốc gia xuất hiện vấn đề, không đợi đám mọi rợ Di Nhung Thát Đát tới đánh đã bị chơi chết rồi.

Lục Thập Di đưa chiếu thư đã chuẩn bị tốt cho y.

Mặt trên có một cái trụy hình nanh sói, Quý Hoài Chân nghiên cứu nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Cái thứ rách nát gì vậy.” Sau khi đảm bảo có thể cài lại nguyên dạng y mới mở ra.

Chỉ thấy y mắng một câu: Mẹ kiếp.