Chương 37: Tôi muốn về nhà

Lasa ồ lên một tiếng."Thế sao? Ừm... Hình như là thế nhì. Nhưng mà... Chính em là người đã phá hủy quy ước của chúng ta."

"Tôi... tôi sai rồi. Tôi không nên làm vậy. Chị đừng như thế, đừng ép buộc tôi. Cầu xin chị. Chị muốn sao cũng được, nhưng đừng để mẹ tôi biết, đừng... tôi không muốn bà ấy buồn càng không muốn kết hôn ... với..." Thấy sắc mặt chị không tốt, cô liền đổi lại: "Ý tôi là... tôi... không muốn kết hôn bây giờ." Lasa nhìn ra sự hãi hùng khϊếp sợ trong mắt cô, đau đớn xâm nhập vào tận tim can.

Niyoung không muốn ở bên cạnh chị, vừa nghe đến kết hôn với chị đã sợ đến tái xanh mặt mày. Trong đầu cô gái này vẫn luôn nuôi nấng ý muốn chạy thoát khỏi chị. Dường như tình yêu của chị dành cho cô hết thảy đều không đáng một đồng.

Thế nhưng, đáng buồn là bất luận cô xem thường chị thế nào thì chị vẫn không thể ngừng yêu cô. Càng yêu, càng muốn cho đi, thì lại càng nhận lại đau đớn.

Lasa vuốt ve gò má ướŧ áŧ của cô, ánh mắt chị hơi rũ xuống che đi đôi con ngươi đen sầm u buồn, chị nói: "Em có thể thử yêu chị một chút... có được không? Một chút thôi cũng được?"

Niyoung mấp máy cánh môi, hơi sững sờ trước bộ dạng chân thành khẩn cầu của chị bây giờ, cô nhất thời rối răm không biết phản ứng thế nào, "Tôi, tôi chỉ cần chị không ép buộc tôi, tôi sẽ thử suy nghĩ một chút." Giọng cô dè dặt lại mang theo chút sợ hãi. Đúng thật Niyoung rất sợ Lasa, bây giờ bất kể chị làm điều gì, đơn giản là nhíu mày nhếch mỗi cô đều không kìm được sự run rầy. Chị như ác ma bám dính lấy cô, đã thế còn không từ mọi thủ đoạn ép buộc cô. Ngay cả việc đưa Jihun rời xa cô cũng không từ.

Con người này quá sức ngoan cố, nhưng là ngoan cố một cách thâm thúy, cô với chị nào kiến với voi, sớm muộn gì cũng bị giẫm chết không thương tiếc. Nên chỉ còn cách hoãn binh, từng bước làm vui lòng chị, khiến chị chán ghét mà từ bỏ ý định. Lasa nghe cô nói, ánh mắt mơ hồ sáng bừng lên, khoé môi cong lên một đường nhu thuận hiện hòa: "Em nói thật sao?"

Niyoung gật đầu, hai tay chống trước ngực chị theo đà muốn đẩy ra nhưng chị lại cố tình trêu chọc tóm gọn cổ tay cô. Vết trầy cũ chưa phai đi nhói lên, Niyoung không kìm được đau đớn mà rên thành tiếng.

Tiếng kêu mềm mại như lông vũ phe phẩy trong lòng chị, Lasa chợt sững lại ánh mắt dừng trên cổ tay sưng đỏ của cô, sốt sắng hỏi: “Đau sao?"

Niyoung ấm ức nhìn chị: “Là tại chị trói tôi."

Lasa thoáng đờ người, xót xa nhìn cổ tay trầy xước của cô, dịu giọng nói: "Lần sau sẽ không trói em nữa. Nếu như em ngoan một chút cũng sẽ không làm đau em"

Niyoung nghe đến chữ "lần sau" hai mắt liền trợn to lên: "Tôi không muốn ở đây cùng chị nữa. Tôi muốn về nhà"