Chương 36: Mẹ chị biết rồi

Đâu đó lại tồn tại một nỗi cô đơn ảm đạm nơi con người ấy. không biết có phải còn đang chìm trong mộng mị hay không, nhưng Nyoung lại có cảm giác giờ phút này Lasa như đang gặm nhấm một nỗi buồn nào đó. Giống như kẻ thất tình chênh vênh với men say của một tình yêu dang dở.

Dường như chị cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chủ của Niyoung, theo bản năng quay đầu lại vừa hay chạm phải ánh mắt buồn bã của Niyoung. Ánh mắt hai người giao nhau. Đôi mắt chị đen sẫm chim liễm trong sự u tối cô tịch, cuốn lấy cô vào nỗi trầm luận day dứt. Phút giây đó chẳng hiểu thế nào Niyoung lại thấy tim mình nhói lên một chút, sự đau thương trong mắt chị khiến cô dao động, sự bất lực mệt mỏi nơi con người ấy khiến cô phút chốc quên đi con người ác ma của chị, quên đi những tội lỗi việc làm xấu xa của chị. Chị giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chìm đắm trong nỗi buồn u ám.

Thế nhưng tất cả chỉ là thoáng qua, cô làm sao có thể so sánh chị với một đứa trẻ cơ chứ. Chỉ trong tích tắc, đôi mắt màu hổ phách lại trở về sắc tối u ám đó. Chỉ trong một giây, cô chẳng còn nhìn thấy một Lasa đau thương lẻ loi nào nữa. Chị vẫn cao ngạo như thế, bước từng bước tiến về phía cô. Chị còn chưa tới, một cỗ áp bức lạnh lẽo đã ập đến.

Niyoung theo bản năng muốn trốn tránh chị, muốn kéo chăn lên che kín người nhưng chị đã nhanh chóng ngăn cản.

Một tay giữ chặt mép chăn, một tay vuốt vuốt mái tóc cô, giọng chị nhẹ nhàng vừa trong lại vừa lạnh: “Còn mệt không?"

Niyoung khép mi, thực sự không muốn trả lời, cô mím môi vờ như không thấy chị.

Chị khẽ mỉm cười, ngón tay lành lạnh lướt đều trên gương mặt cô mang theo một loại mê luyến không nói thành lời: "Hôm nay mẹ tới tìm chị?"

Câu nói của chị như gáo nước lạnh tạt vào người cô, Niyoung mở to mắt nhìn chị: “Chị đã nói gì với dì ấy?"

Chị mân mê cánh môi cô, hơi cúi người nhàn nhạt phun một câu: "Em đoán xem."

Niyoung bắt đầu có linh tính không hay. Giọng chị khẽ vang lên: “Chị đã nói mọi chuyện giữa em và chị cho mẹ nghe".

Trong đầu Niyoung nổ đoàng một tiếng, vẻ mặt thất kinh: "Chị... chị... sao có thể... dì ấy..." Cô cắn môi, gấp gáp nói: "Nếu như dì ấy nói với mẹ tôi thì sao?"

Chị cười càng thêm sáng lạng, khom người, đặt một nụ hôn trân trọng lên trán cô: “Thì chị sẽ cưới em. Chả sao cả?"

_ _ _ _ _ _ _