Chương 14: Tại sao lại là tôi ?

Trên giường lớn, người nằm kẻ ngồi. Niyoung thẫn thờ nhìn lên trần nhà, hai mắt vô hồn trống rỗng, thật lâu sau đó, cô mới thốt ra một câu: "Tại sao lại là tôi?"

Cô thật sự không hiểu vì sao Lasa lại cố chấp dính lấy cô, xung quanh chị không thiếu phụ nữ, muốn xinh đẹp khí chất bao nhiều có khí chất xinh đẹp bấy nhiêu. Tổng giám đốc tập đoàn LS, chỉ riêng danh phận này đã đủ để bao cô gái cam tâm tình nguyện ngã vào lòng chị. Ngoại hình, gia thế, địa vị, Lasa không thiếu bất kì thứ gì, vậy thì tại sao, vì cái gì, lại khăng khăng không chịu buông tha cho cô.

Tại sao lại là cô? Câu hỏi hay, nhưng chị cũng không biết câu trả lời. Chỉ đặt một câu hỏi ngược lại: "Tại sao không được là em?"

Cô cười đến chua chát, nỗi uất hận dâng trào trong l*иg ngực, sự nhục nhã khiến cô cảm giác ngột ngạt mệt mỏi. Niyoung quay lưng về phía chị, kéo chăn che kín tấm lưng đầy rẫy dấu hôn, là dấu vết chứng minh cho sự thỏa hiệp trầm luân của cô. Thanh âm nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, yếu ớt nhỏ nhẹ như tiếng thút thít nức nở: "Thứ chị muốn chị đã có được rồi đó. Hai lần, đã đủ chưa? Đã đủ để buông tha tôi chưa?"

Cô hận chị nhưng càng hận bản thân mình hơn. Hận bản thân mình không nhìn ra bộ mặt thật của chị, hận bản thân mình ti tiện hèn hạ đáp ứng chị. Cô mệt, thật sự rất mệt. Chị có hiểu hay không? Đôi vai cô run lên từng hồi, xương quai xanh mỏng manh xinh đẹp hơi lộ ra, trên đó còn đọng lại những dấu hôn đỏ rực. Ánh mắt chị như lóe sáng lên, chị hơi cúi người, chui vào chăn, đôi môi lại chu du khắp tấm lưng trắng nõn, chị hôn rất dịu dàng rất mê đắm.

Cả người Niyoung không nhịn được mà run lên. Cô muốn né tránh, chị lại không cho. Đến cuối cùng khi môi chị dời đến vành tai mềm mượt khẽ **** ***, cô không chịu nổi mà bật khóc: "Đừng... tôi xin chị đấy. Không muốn. Tôi không muốn."

Lasa ngừng lại, ôm vai cô quay lại đối diện với chị. Ánh mắt chị đen như mực, chăm chăm nhìn cô. Niyoung mấp máy cánh môi run rẩy: "Tôi xin chị, cầu xin chị, buông tha cho tôi đi. Tôi mệt lắm. Tôi rất mệt."

Ý tứ cầu xin rõ ràng trong lời nói. Chị biết những lời cô nói là thật lòng. Cô muốn rời xa chị, rất muốn chị hiểu, cô không có chút tình cảm nào với chị. Cho dù một lần, hai lần, hay vô số lần hoan ái với nhau, thân mật với nhau, trong tim cô vẫn không có chị. Chị không bằng một cọng tóc của tên Oh Jihun kia.

Nhưng chị vẫn không cam lòng buông tay? Chị không tin trên đời này có người nào khác yêu cô hơn chị. Chị là người đến trước, là người yêu cô đầu tiên, là người hèn mọn chờ đợi cô trưởng thành, định rằng tốt nghiệp ra trường sẽ ngỏ lời với cô. Nhưng ai biết, trong lúc chị đang chờ đợi cô đã phải lòng một người đàn ông khác. Chị không còn cách nào khác đành phải giam giữ cô bên mình.

"Ni, rồi em sẽ yêu chị, chẳng phải chúng ta thống nhất với nhau rồi sao? Một năm sau, nếu em không động lòng với chị, chị sẽ cam lòng thả em đi. Không níu kéo." Chị nhìn cô tha thiết, trong giọng là ý tử cầu xin lại như dỗ dành yêu thương.

Đôi mắt trong veo của cô hiện lên một tầng nước mắt, kiên quyết nói: "Chị nghĩ tôi sẽ yêu một kẻ đã cưỡng bức mình hay sao?"

"Cưỡng bức?" Chị nhíu chặt chân mày, khóe môi giật giật: "Có cần chị nhắc cho em nhớ không, là ai đã phóng đãng rêи ɾỉ trên người chị? Hửm?"

Niyoung tức giận đến run rẩy, cô vung tay muốn tát chị, chị lại dễ dàng tóm được. Một nụ hôn đặt lên bàn tay nhỏ mềm, chị cười nửa miệng, ý vị châm chọc tràn đầy trong mắt chị: "Có muốn chị cho tên Oh Jihun đó nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của em ở trên giường chị như thế nào không? Để xem tới lúc đó hắn có còn yêu em được nữa không? Ni, em nghe cho rõ đây..."

Chị cố ý dừng lại, một lúc mới nói thêm: "Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chị cái gì cũng dễ nói. Đừng chọc giận chị. Vì người chịu thiệt sau cùng cũng là em mà thôi."

Mặt Niyoung tái đi. Chị thương xót đặt một nụ hôn lên trán cô, dỗ dành. "Ngoan, chị không muốn làm em tổn thương. Cho nên thử yêu chị một chút, cả em và chị đều thoải mái. Có hiểu không?"

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời bên ngoài tối sầm lại một màu u ám. Như chính cuộc sống của cô bấy giờ? Lasa đã rời khỏi giường. Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy. Niyoung co rúm người lại, thút thít khóc trong chăn. Lại một lần nữa cô thỏa hiệp. Bởi vì cô chẳng thể làm gì Lasa. Chị là tên ác ma, là ma vương vô pháp vô đạo, một tay xoay chuyển trời đất, còn cô cũng chẳng thể làm gì, ngoài thuận theo chị ra cô chẳng thể làm gì.

Một ngày mới nữa lại bắt đầu. Sáng nay Niyoung phải lên lớp, cô phải dậy từ sớm chuẩn bị đi học. Chị bên cạnh cũng không thấy đâu. Lê tấm thân mệt mỏi xuống giường, mỗi một bước đi đều truyền đến đau đớn từ hạ thân. Thắt lưng đau đến ê ẩm, cô không chịu nổi mà ngã quỵ xuống sàn. Đầu gối đập mạnh xuống nền, cảm giác tủi nhục bất lực ùa đến, nước mắt lại chực chở trào ra.

Đúng lúc này cửa phòng truyền đến tiếng chốt cửa xoay. Lasa bước vào, chị nhìn thấy cô ngã dưới sàn thì vội đỡ cô dậy. Bể bồng cô đặt lên giường, sốt sắng nhìn khắp người cô: "Có sao không, tại sao lại ngã như thế, hȧ?"

Niyoung thút thít bật ra một từ: "Đau." Thanh âm mềm nhẹ nghe như làm nũng.

Chị lo lắng nhìn cô: "Đau ở đâu?"

Niyoung cắn môi, cúi đầu không hé môi. Cô làm sao nói đây?

Chị càng sốt sắng hơn, quỳ dưới sàn, ngẩng mặt nhìn cô, kiên nhẫn hỏi lại: "Em đau ở đâu? Nói chị nghe? Thấy vẻ mặt bối rối của cô, ánh mắt Lasa có chút ngờ vực. Không biết cô có nhìn lầm hay không, gương mặt xinh đẹp của chị thoáng qua tia tội lỗi.

Chị vuốt ve mái tóc cô, bàn tay thon dài sườn nhẹ qua vành tai: "Đừng khóc. Chị xin lỗi. Lần sau... sẽ không làm em đau nữa."

Lời nói của chị rất nhẹ nhàng, chậm rãi len lỗi vào tim cô tựa như có dòng nước ấm chảy qua. Chị bế cô vào phòng tắm, để cô ngôi trên bồn rửa mặt, tự tay đánh răng rửa mặt cho cô. Xong xuôi, lại giặt khăn lau mặt cho cô. Động tác có chút vụng về nhưng lại nhẹ nhàng ôn nhu.Đúng như lời chị nói: "Chị sẽ không làm em đau nữa."

Niyoung ngoan ngoãn để chị lau mặt, xong xuôi lại bế cô ra giường lớn. Mở tủ quần áo ra, bên trong là một loạt quần áo nữ giới, váy vóc, quần tây cô hay mặc, ngay cả áo sơ mi cũng là loại áo thân thuộc của cô chỉ có điều mọi thứ đều mới hơn. Trong đầu Niyoung không thể không nghĩ rằng, chị thật sự rất để ý cô, tất cả các quần áo tông màu kiểu dáng cho đến màu sắc đều thuộc loại cô ưa thích.

Khi Niyoung còn đang ngây ngốc thì một bộ quần áo đã xuất hiện trước mặt cô, tiếp nữa là một bộ đồ lót. Mặt cô thoáng đỏ lên, chị mỉm cười dịu dàng nhìn cô: "Em tự thay được không? Hay chị giúp?"

Hai má Niyoung nóng bừng lên, vội vội vàng vàng nói: "Tôi... tôi tự làm được."

Thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, chị liền nảy sinh ý muốn trêu chọc: "Em chắc chứ?"

Niyoung gật đầu như giã tỏi: "Chắc. Chắc. Chị ra ngoài đi."

Lasa xoa đầu hơi cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng nói: "Nhanh một chút. Chị làm bữa sáng rồi. Ăn xong sẽ đưa em đi học."