Chương 39: Tình nghĩa sâu nặng?
Sáng hôm sau, cô vừa tỉnh dậy thấy chiếc nhẫn bạc nằm trên đầu giường thì hơi ngạc nhiên. Có lẽ tối qua bị tên thông minh nhõng nhẽo kia làm phiền đến đầu óc lanh tanh bành nên mới vứt đồ bừa bãi như thế. Cũng may là chưa bị ai phát hiện. Cô âm thầm thở phào một hơi, nhanh tay giấu chiếc nhẫn kia đi rồi mới sửa soạn chuẩn bị đi ăn sáng.
Cốc cốc cốc...
Gần như chuẩn từng giây, khi cô vừa mới nhấc một chân chuẩn bị bước đến cửa phòng thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp dịu dàng, nhưng nếu nghe kĩ dường như còn ẩn giấu cả sự tủi thân nhè nhẹ.
- Bé con, mau dậy ăn sáng, đừng để bị đói!
Cạch...
Cô vừa mở cửa đã thấy thân thể to lớn của ai kia đổ ập về phía mình, kinh ngạc ngây người.
Anh thành công ôm bé con mềm mại vào lòng, khóe môi cong lên vô cùng đắc ý, xoay người một cái mang theo cô đi xuống nhà. Không thể đứng ở đây quá lâu, bé con mà định thần lại chắc chắn sẽ đá bay anh đi mất.
Đợi đến lúc cô hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy bản thân đang ngồi yên ổn trên ghế, trước mặt là bữa sáng thịnh soạn thơm phức. Nếu như cổ tay không truyền đến cảm giác quen thuộc thì cô sẽ hết sức vui vẻ mà hưởng thụ mĩ vị. Lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, cô không thể không trừng mắt.
- Tô Diệp Hàm!
- Ừ, anh ở đây. – Anh cười đến mặt mày nở hoa, xúc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô. – Bé con, ăn cháo đi, đừng để bị đói!
Cô còn muốn nổi đóa nhưng hương thơm của cháo quả thực rất hấp dẫn, vì vậy cô không chút khách khí ăn luôn. Tạm thời để cho anh ta đắc ý đi, ăn uống no nê rồi cô lại tính sổ tiếp.
Có điều, còn chưa để cô đạt được ý định thì kẻ thù đã tìm tới cửa rồi.
- Bé con, đừng sợ, cô ta sẽ không dám làm gì em ngay trước mặt anh đâu. – Anh nắm chặt tay cô cam đoan.
- Được rồi, tôi tạm tin anh một lần. – Cô thở hắt ra. Coi như đánh cược đi, rằng đối với anh ta giá trị của cô lớn hơn một chút so với cô em gái kia.
Anh tất nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, đang muốn lên tiếng phản bác thì Tô Thanh Thanh đã bước vào.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn chính diện cô gái không tiếc hết thảy muốn lấy mạng mình, tâm trạng có chút kích động không nói nên lời. Kỳ thực Tô Thanh Thanh cũng là một cô gái đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng cộng thêm làn váy xanh dương mềm mại càng tô điểm vẻ dịu dàng mỏng manh của cô ta. Chí ít thì trong mắt Lại Tĩnh Nhã, cô gái này đẹp hơn rất nhiều so với cô gái váy đỏ. Có điều, dù đẹp đến mấy mà muốn lấy mạng cô thì cũng không thể có hảo cảm được. Thử hỏi trên đời có ai đối diện với người luôn nhìn chằm chằm cái cổ mình mà còn bày ra dáng vẻ tươi cười khen một câu: "Ồ, cô thật đẹp!" không?
Tô Thanh Thanh cũng đã nhìn thấy Lại Tĩnh Nhã, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, duyên dáng bước về phía hai người, cho đến khi khoảng cách còn lại 10 bước thì dừng lại, mỉm cười lên tiếng.
- Anh Diệp Hàm!
- Có chuyện gì? – Anh hỏi mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bé con bên cạnh, chỉ sợ cô đột nhiên tức giận sẽ làm ra một số hành động có tính nguy hiểm cao.
- Em nghe nói anh bị thương...
- Những tin đồn không đáng tin thì không nên tin. – Anh không chút khách khí cắt ngang, giọng nói còn mang theo hơi thở lạnh băng khiến Lại Tĩnh Nhã không khỏi ngẩng đầu nhìn anh vài lần, nhất thời không thể thích ứng.
- Em... em chỉ vì lo lắng cho anh. – Đứng ở vị trí này, Tô Thanh Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay hai người, lại thêm ánh mắt nhu hòa của anh khi nhìn cô gái kia. Cô nhíu mày, nhưng lập tức lại giở giọng nhỏ nhẹ. – Ngày hôm trước em đã giao chứng cứ tội ác của Tô Diễm cho các vị trưởng bối rồi, sau này anh ta sẽ không dám ngang nhiên làm bậy nữa.
- Trưởng bối? Tô Diễm từ khi nào thì bị ảnh hưởng bởi bọn họ? – Anh nhếch môi giễu cợt. – Bớt làm những chuyện nhảm nhí đó đi. Hơn nưa, làm hay không là tự cô quyết định, đừng đến đây tranh công.
- Anh... - Tô Thanh Thanh mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh trai, bờ vai mỏng manh hơi run rẩy, dáng vẻ yếu ớt tủi thân này đủ khiến bất cứ ai mềm lòng.
Chỉ tiếc, Tô Diệp Hàm nãy giờ chưa từng đặt ánh mắt lên người cô ta mà chỉ lo nhìn chằm chằm bé con, sợ cô có bất mãn gì lại đổ hết lên đầu mình.
Mà Lại Tĩnh Nhã nhìn thấy bộ dạng này thì phản ứng đầu tiên là lông tơ toàn thân đều dựng đứng, sau đó bĩu môi, quay đầu, vùi sâu vào trong lòng người nào đó còn đang cảnh giác khắp nơi như đi đánh giặc, một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn khiến hai người còn lại kinh ngạc không thôi.
Tô Diệp Hàm theo phản xạ vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bé con trong lòng, đôi con người xanh thẳm tỏa ra ánh sáng vui sướиɠ kích động.
Mà ánh mắt Tô Thanh Thanh hơi lóe lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ có bàn tay hơi hơi xiết chặt lại dường như đang ẩn nhẫn điều gì.
Sau khi cơn ớn lạnh qua đi, cô mới nhớ đến một chuyện, hơi hơi kéo vạt áo người bên cạnh.
Anh cúi đầu nhìn cô, lập tức hiểu ra, khóe môi hơi hơi cong lên, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn một chút.
- Giúp tôi cám ơn Lý Nhã Tư. Nếu không có cô ấy, e là tôi đã sớm chết rồi.
Tô Thanh Thanh nhíu chặt chân mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm người trước mặt.
- Đúng rồi, nói với cô ấy, chi phí ăn ở trong thời gian trước tôi sẽ trả đủ. – Anh chậm rãi bổ sung một câu, rồi ôm cô nhóc trong lòng đứng dậy. – Không còn chuyện gì nữa thì mau về đi, đừng ở đây khiến người ta nói ra nói vào.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Tô Thanh Thanh cắn môi đến trắng bệch, sâu trong ánh mắt là nỗi oán hận dày đặc. Nhớ tới câu nói vừa rồi, sắc mặt cô không khỏi trầm xuống. Lý Nhã Tư? Tốt, tốt, lại dám ở sau lưng cô lén lút giấu người, lá gan cũng không nhỏ!
...
Sau khi Tô Thanh Thanh đi khỏi, cô mới quay đầu nhìn chằm chằm vào tên thông minh trước mặt như có điều suy nghĩ.
- Bé con, sao vậy? – Anh lo lắng hỏi. Có phải anh lại làm sai cái gì không? Hoặc là sự xuất hiện của Tô Thanh Thanh khiến cô không thoải mái?
- Tô Thanh Thanh là em gái của anh...
- Không phải, anh không có anh em. – Anh cau mày, thanh âm mang theo vô vàn thứ cảm xúc mà cô không biết tên.
- Không phải? – Cô ngạc nhiên.
- Tô Thất có bốn đứa con, nhưng mẹ chỉ có một mình anh.
Cô ngây người nhìn anh. Tất nhiên cô biết bốn đứa con của Tô Thất là do bốn người phụ nữ sinh ra. Cô cũng từng vì việc này mà xỉ vả Tô Thất thật là lâu, nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng của anh lại khiến cô càng thêm không biết phải làm sao. Trong xã hội hiện đại này bồ bịch đã là điều rất khó chấp nhận, mà Tô Thất lại còn ngang nhiên đưa những người phụ nữ kia về nhà, hưởng thụ thân phận và đối đãi ngang hàng với mẹ của Tô Diệp Hàm. Nếu là cô, e là đã sớm bất bình đến chết rồi. Nghĩ như vậy, cô không kiềm chế được đưa tay ôm lấy người đàn ông trước mặt.
- Bọn họ đều đã qua đời rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều.
- ... - Anh hơi ngạc nhiên với lời an ủi của cô, nhưng không hề có ý định giải thích cái gì, mỉm cười đón nhận cái ôm ấp của cô. Kì thực anh cũng không để những chuyện này ở trong lòng, bởi vì tình mẫu tử đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ lớn hơn tình cha con nhạt nhẽo kia một chút xíu, thế nhưng nếu bé con vì như vậy mà chủ động gần gũi anh thì anh cũng rất sẵn lòng tiếp nhận a.
...
Trong một căn phòng xa hoa,
Tô Diễm nhàn nhã ngồi trên ghế dựa uống trà, động tác tao nhã nhưng lại mang đến cảm giác đè nén khó nói nên lời.
Cách đó vài bước, một cô gái toàn thân đầy máu nằm gục trên sàn nhà. Mái tóc rối tung được tô điểm bởi những đóa hoa đỏ thắm cùng gương khuôn mặt trắng bệch càng tăng thêm vẻ khủng bố. Cô gái nhắm nghiền đôi mắt, toàn thân tựa như chiếc lá rách nát không còn sức lực mặc cho những cơn gió tanh tưởi cuốn đi.
- Thiếu gia... - Đôi môi cô gái rủn ẩy muốn cầu xin tha mạng, nhưng lại không còn đủ sức lực để nói hết câu. Đôi mắt vốn xinh đẹp hút hồn nay tràn ngập hoảng loạn cùng tuyệt vọng.
- Kẻ vô dụng thì nên trở về nơi vô dụng thôi. – Tô Diễm nhấp một ngụm trà, ánh mắt âm u lướt qua cô gái dưới đất, hoàn toàn không biết cái gì gọi là thương tiếc.
Anh vốn không phải người kiên nhẫn, lại càng không có cái thứ gọi là lòng nhân từ. Làm không được việc tất nhiên không cần giữ lại. Mà cô gái kia không những thất bại, còn khiến anh mất đi ưu thế duy nhất trong tay, tất nhiên càng không thể có kết cục tốt.
- Ném đi! – Đôi môi mỏng hé mở, lời nói tuyệt tình liền tràn ra.
Sau đó, căn phòng lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có. Cả không gian rộng lớn xa hoa chỉ còn một mình Tô Diễm ngồi trên ghế từ từ nhấm nháp chén trà trong tay, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt đến xuất thần, bên khóe môi như có như không nụ cười lạnh lẽo.
"Tô Diệp Hàm, chúng ta cùng chờ xem!"
------------------------------------------------------------------