Tên Ngốc, Anh Thật Phiền


Chương 20: Thân phận thực sự
- Cô uống nước đi!

- Cám ơn! - Cô nhận lấy ly nước nhưng không hề uống, tậm trạng vẫn chưa thể ổn định lại.

Thiếu chút nữa... chỉ thiếu chút nữa là cô toi đời. Cô sơ sờ cổ mình, nơi đó vẫn còn đau rát, chứng tỏ những gì vừa xảy ra không phải nằm mơ. Cô quả thực vừa mới bị người ta bóp cổ, mà người ta này lại chính là người cô không thể ngờ nhất, người mà cô đã quen biết 10 năm, Tô Tử Nhiên.

- Tôi thật sự rất không đáng tin sao? - Cô mím môi hỏi với vẻ mặt sầu thảm.

Người đàn ông sau khi đưa cho cô cốc nước liền ngồi xuống đối diện cô, sau đó... bất động. Tại sao? Bởi vì cô gái trước mặt anh đang bày ra bộ dáng tổn thương nghiêm trọng, nếu như không phải có việc quan trọng thì anh đã chạy mất từ lâu rồi.

Đợi mãi không thấy người kia trả lời, cô hơi ngẩng đầu lên xem xét. Bây giờ cô mới nhìn kỹ người này. Dáng người hơi gầy, mái tóc dài chớm vai, cặp kính dày cộp... Toàn thân cô cứng ngắc, thật sự muốn khóc!

- Anh cũng muốn gϊếŧ tôi sao? - Cô bất lực giương ánh mắt ngập nước lên nhìn người kia.

- Nếu như tôi muốn gϊếŧ cô, thì vừa rồi sẽ không tốn công cứu cô.

- Vậy anh cần thông tin gi đó từ tôi? Sao khi hỏi xong mới gϊếŧ tôi? - Cô nắm chặt tay, hết sức kiên định nói. - Tôi sẽ không nói cho anh bất cứ điều gì. Kể cả anh hành hạ tra tấn tôi ra sao tôi cũng không nói.

- Tại sao? - Người đàn ông hơi bất ngờ với phản ứng của cô.

- Chí ít lúc đó tôi vẫn còn sống!

- ... - Người đàn ông dường như rất bất ngờ, đờ đẫn một lúc mới bật cười. - Trước giờ tôi chỉ gặp những kẻ cầu xin được chết tử tế, chứ chưa từng thấy người mong bị tra tấn như cô.

- Chết cái gì mà chết? Lại Tĩnh Nhã tôi làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Hừ! - Cô khoanh tay trước ngực, hất cằm lên tận trời. - Tôi nói rồi, tôi sẽ không nói cho anh cái mà anh muốn, có giỏi thì anh tra tấn tôi đi?

Bề ngoài thì mạnh miệng thế thôi, chứ thực ra trong lòng cô đã sớm run như cầy sấy rồi, chỉ là so với trực tiếp bị gϊếŧ thì ngắc ngoải vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất cô còn có thể hi vọng một ngày nào đó sẽ trốn thoát, không phải sao? Cuộc sống này đáng quý lắm, cô mới không muổn a đi sớm như thế đâu.

Cạch~

Lúc này, cửa phòng bật mở, hai người đàn ông khác lững thững bước vào, nhìn thấy cô thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Cô nuốt ực một cái, bắt đầu cảm thấy áp lực tăng cao. Không để cô bồn chồn chồn lâu, một trong hai người mới đến đã lên tiếng.

- Lâm Thanh nói cách đây không lâu đã nhìn thấy cô xuất hiện thiếu gia ở bệnh viện?

- Thiếu gia? Bệnh viện? - Cô kinh ngạc thốt lên. Không phải chứ, gần đây cô gặp hạn với mấy vị thiếu gia nhà họ Tô hay sao? Tại sao cô biết vị thiếu gia này cũng họ Tô à? Bởi vì cái người vừa mới lên tiếng đó, thật bất hạnh, chính là một trong hai kẻ dọa cô sợ muốn rụng tim ở căn phòng kia. Cho nên là, cô lại dây dưa với Tô Diệp Hàm lúc nào rồi hả??

- Đúng vậy, tôi thấy cô và theiesu gia cùng bước vào bệnh viện, nhưng sau đó đột nhiên biến mất, tôi đã tìm kiếm rất lâu mới biết được nơi ở của cô, nhưng khi đến thì nơi đó đã bị một bọn côn đồ bao vây, nếu tôi đoán không nhầm thì đó là người của Tô Tử Nhiên. - Người tên Lâm Thanh gật đầu xác nhận. - Cô có thể cho chúng tôi biết hiện tại thiếu gia đang ở đâu không?

Cô ngây ngốc hồi lâu, rốt cuộc cũng sáng tỏ, nhưng lại không khỏi sợ đến ngây người.

Không phải đâu!

Tên ngốc kia chẳng lẽ...

Ông trời ơi, làm ơn phái thiên lôi xuống đánh chết cái duyên số ảo diệu này đi!

Nếu như thân phận thật sự của tên ngốc là như vậy, thì cũng có thể hiểu được tại sao Tô Tử Nhiên lại cư xử như vậy. Có lẽ người của anh ta tình cờ bắt gặp cô đi với tên ngốc, cho nên mới phán cho cô cái tội danh phản bội.

Thế nhưng mà...

Cô nhìn ba người đàn ông trước mặt, cái đầu lại bắt đầu đau dữ dội.

- Tôi sẽ không nói gì hết. - Cô quả quyết nhắm mắt giả chết.

- Chúng tôi sẽ không gϊếŧ cô. - Lâm Thanh dở khóc dở cười nhìn cô gái đang nằm chổng đơ trên ghế đối diện. - Chúng tôi chỉ muốn tìm thiếu gia, không hề có ác ý.

Cô quay lưng về phía ba người, tiếp tục làm rối gỗ. Anh ta nghĩ cô ngây thơ lắm chắc? Nếu cô dễ dàng tin tưởng người khác thế thì còn có thể sống nhăn nhở đến giờ phút này à? Cái trò trước nịnh nọt sau vô tình cô còn thấy ít hay sao?

- Cô đừng có mà không biết điều! - Chu Đức Chí, người nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng rốt cuộc bùng phát, đập bàn cái rầm. - Cô đừng tưởng tôi không dám làm gì cô!!

Đổi lại là sự thờ ơ của cô, thậm chí một sợi tóc cũng không mảy may động đậy một chút.

- Tôi cam đoan với cô, chỉ cần cô giúp chúng tôi tìm được thiếu gia, toi tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của cô. - Lâm Thanh nở nụ cười thân thiện với cái lưng của cô, từ tốn nói.

- Làm sao tôi biết anh có nói thật hay không? - Cô xoay người, nhíu mày tỏ vẻ hết sức rối rắm. - Không phải là tôi ghét bỏ gì các anh, nhưng mà trông các anh thực sự rất không đáng tin!

- Cô... - Chu Đức Chí trợn mắt, nổi giận đùng đùng muốn xử lí cô nhưng lại bị Lê Minh ngăn cản.

- Đừng kích động! - Lê Minh đẩy người bên cạnh ra sau, rồi mới nhìn về phía cô với vẻ mặt tươi cười. - Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi muốn chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi, chứ không phải quan hệ một chiều như cô tưởng.

- Ồ, nói thử xem nào? - Cô chống cằm lắng nghe, hai mắt phát sáng lập lòe nhìn người đàn ông có bộ dáng giống như con cáo già trước mặc, nhân tiện quét ngang quét dọc người bên cạnh luôn.

Nhìn một hồi cô mới phát hiện ra, Chu Đức Chí thế mà lại có vẻ bề ngoài được phết đấy, dáng người cao ngất mà khỏe mạnh, có chút giống mấy võ sĩ trên ti vi. Có điều dù đẹp đến mấy mà suốt ngày vác bộ mặt hung thần ác sát thế kia thì cũng quên đi, cô không có hứng thú.

Ngược lại, Lê Minh lại chỉ được chiều dài, giống như một cây gậy trúc phất phơ trước gió, ánh mắt ranh mãnh cùng khóe môi luôn treo nụ cười thần bí dường như bất cứ lúc nào cũng đang tính kế người khác khiến cô vô cùng thích thú, tất nhiên với điều kiện kẻ xấu số kia không phải là mình.

Chu Đức Chí bị ánh mắt ghét bỏ của cô làm cho phát điên. Nếu không phải Lâm Thanh vẫn luôn kìm hãm anh thì cô gái trước mắt kia còn có thể ung dung ngồi đấy mà đánh giá này nọ chắc?

Lê Minh lại hoàn toàn không có phản ứng gì đối với ánh mắt của cô, lại còn rất nghiêm túc ngồi im cho cô nhìn chán mới lên tiếng.

- Hiện tại cô đã trở thành kẻ thù của Tô Tử Nhiên, cô nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô?

- Ý của anh là các anh sẽ bảo vệ tôi?

- Đúng, chỉ cần cô giúp chúng tôi tìm được thiếu gia.

- Sau đó thì sao? - Cô nhướn mày. - Sau khi các anh tìm được Tô Diệp Hàm, tôi sẽ thế nào?

- Nếu cô muốn, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô ra nước ngoài, đồng thời cho cô một số tiền để bắt đầu cuộc sống mới.

- Ồ, nghe cũng thật là hấp dẫn! - Cô xoa cằm, hơi tiếc nuối thở dài. - Điều kiện của các anh thật sự đã mua chuộc được tôi rồi, có điều...

- Cô còn có yêu cầu gì nữa?

- Không có. Tôi chỉ muốn nói là, tôi không biết Tô Diệp Hàm đang ở đâu.

- Lại Tĩnh Nhã, cô đừng có thân lừa ưa nặng!! - Chu Đức Chí tức giận quát.

- Tôi thật sự không biết. - Cô gật đầu khẳng định lần nữa. - Cho nên là các anh muốn làm gì tôi thì làm đi, tôi không có gì để nói hết.

- Cô... - Lâm Thanh cũng hộc máu rồi. - Cô rốt cuộc muốn thế nào?

- Tôi nói rồi, tôi không biết anh ta đang ở đâu, thật đó. - Cô giơ tay lên thề, rõ ràng là một cô gái hết sức thành thực.

Thế nhưng...

- CÔ KHÔNG BIẾT? KHÔNG BIẾT CÒN LẰNG NHẰNG NÃY GIỜ ĐÒI ĐIỀU KIỆN NÀY NỌ, MUỐN CHƠI TÔI ĐÂY À? - Chu Đức Chí lao đến tóm cổ áo cô, hùng hùng hổ hổ xác cô vào trong một căn phòng, bùm một cái quăng xuống sàn. - Để tôi xem cô còn cứng đầu cứng cổ được bao lâu.

Cô xoa xoa cái mông hơi ê ẩm, đôi mắt tinh ranh đảo loạn trong phòng, sau đó nhìn chằm chằm ngọn núi lửa đang phun trào, có chút khó hiểu. Anh ta không phải là muốn tra tấn cô à? Tại sao còn đứng đó? Chẳng lẽ là có quá nhiều phương thức hành hạ người ta nên nhất thời chưa biết nên dùng cái nào?

- Cô...

Thật lâu sau tên kia mới rống lên một chữ, cô gật gật đầu, ý bảo anh ta cứ tiếp tục, không ngờ anh ta lại đột nhiên nổi điên lao tới, tay cầm một sợi dây, chắc là định trói cô lại. Cô kinh hãi lộn một vòng, suy nghĩ có nên nhảy từ cửa sổ xuống hay không? Đây là tầng hai mà thôi, chắc cũng không đến nỗi chết người đâu nhỉ?

Thế nhưng, ngay khi Chu Đức Chí định vọt tới tấn công cô lần nữa, cũng là lúc cô chuẩn bị nhấc chân nhảy xuống thì Lâm Thanh và Lê Minh từ bên ngoài vọt vào như bão táp, một người khống chế Chu Đức Chí, một người... giữ cửa sổ.

Tên khốn giữ cửa sổ!

Cô trợn trắng mắt, không nhịn được thầm chửi rủa một câu.

Nhưng cô không biết, tiếp theo đó cô còn muốn trực tiếp đánh hắn thành củ cải, tên cáo già Lê Minh!!!

------------------------------------------------------------------

Thêm Bình Luận