Chương 18: Căn phòng xa hoa
Sáng hôm sau,
- Cháu thật sự cám ơn bà rất nhiều! - Cô nắm tay bà lão tốt bụng đã cho mình tá túc một đêm, cúi đập người bày tỏ sự cảm kích. - Sau này có cơ hội cháu sẽ trở lại thăm bà. Trời lạnh lắm, bà cẩn thận giữ gìn sức khỏe nhé!
Tạm biệt bà lão xong, cô đút hai tay vào túi áo chậm rãi bước đi. So với ngày hôm qua, trang phục của cô đã hoàn toàn thay đổi, quần bò được thay thế bằng chiếc quần vải thô của bà lão, áo khoác từ màu xanh nhạt chuyển thành hồng phấn, mũ len không còn nữa, chỉ có duy nhất chiếc khăn trên cổ là vẫn y nguyên. Trong số này ảo diệu nhất phải nói đến chiếc áo bông của cô. Kỳ thật vẫn là nó thôi, nhưng cô lộn ngược một cái là đã có chiếc áo khác rồi, thật là tiện lợi có phải không? Đối với một tên trộm thường xuyên bị truy bắt thì chiêu này là không thể thiếu được, cho nên mới nói, riêng việc lẩn trốn, Lại Tĩnh Nhã cô chính là đệ nhất!
Tự kỷ một hồi, cô bắt đầu nghĩ đến chính sự. Cô bây giờ không có nhà để về, lại chẳng thể nhờ vả ai, cuộc sống trước mắt cũng là một vấn đề hết sức to lớn. Nhưng mà trước đó, cô cần nghĩ ra lí do để từ biệt Gia Tuệ cái đã, kẻo cô ấy lại mất công lo lắng, cũng để cắt đứt quan hệ với cô ấy, đề phòng đám côn đồ kia gây khó khăn cho người vô tội.
Vì vậy, cô tăng nhanh tốc độ, tiến thẳng đến nhà trọ của Gia Tuệ. Giờ này cô ấy chắc là đang ở tiệm bánh bao, cô chỉ cần gửi lại thư là được, cho dù cô ấy có tức giận cũng chẳng thể làm gì được cô. Cô sợ nếu gặp truwocj tiếp sẽ bị truy hỏi đến phát điên lên mất. Hơn nữa, thời gian quá lâu sợ sẽ có nguy hiểm.
...
Xoẹt xoẹt xoẹt~
Cô dùng tốc độ gió thoảng mây trôi viết xong bức thư từ biệt thấm đẫm nước mắt, cẩn thận nhét vào giữa khe cửa, sau đó mới thwor dài một hơi, xoay người bước đi. Thật sự không biết tiêp theo cô nên sống như thế nào đây? Tiền trong người cô cũng không còn nhiều, gần như toàn bộ đều để ở trong nhà, thật sự là ngu ngốc mà! Tại sao cô lại không mang hết theo chứ? Cũng may giấy tờ tùy thân cô đều mang đi, nếu không thì đúng là chết chắc rồi. Tuy rằng như thế, nhưng ở lại đây hay đi đến một nơi khác, đối mặt hay lẩn trốn, đó cũng là điều khiến cô hết sức đau đầu.
Có lẽ do mải suy nghĩ nên cô không để ý, từ một nơi cách đó không xa, có một ánh mắt luôn dõi theo mình, mang theo thích thú và tham lam.
- Lại Tĩnh Nhã, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi!
...
Lượn đi lượn lại cuối cùng lại luộn đến nha họ Tô, tất nhiên lúc này trời đất đều đã tối ôm.
Cô đứng ở một góc vườn, thân hình bé nhỏ bị bóng cây che khuất gần hết, đôi mắt thăm dò nhìn một lượt từng khu nhà. Cô vẫn băn khoăn về danh xưng "thiếu gia" kia. Rốt cuộc là kẻ nào muốn bắt cô đây? Mặc kệ là ai thì lí do duy nhất cô có thể nghĩ ra là vật kia. Nghe nói đó là báu vật gia truyền của nhà họ Tô, chỉ có Gia chủ các đời mới có thể sở hữu nó. Nói cách khác, chỉ cần ai nắm trong tay vật đó thì sẽ là Gia chủ đời kế tiếp. Chỉ là, vật đó đã bị Tô Thất giấu đi đâu không biết. Quả nhiên là một lão già giỏi hành hạ người khác, chết rồi cũng không chịu giao đồ vật kia ra, để mấy đứa con phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán suốt mấy năm liền. Cô chép miệng một cái, nghĩ đến tin tức nghe lỏm được trong mấy anwm qua mà không khỏi dựng ngón tay cái, kịch tính còn hơn cả phim điện ảnh!
Đúng vậy, cô đến đây là để tiếp tục công việc của mìh, tìm cho ra thứ đồ chơi đó. Tại sao? Bởi vì cô đã nhận tiền của Tô Tử Nhiên, nhớ không? Trước hết cứ mặc kệ cái kẻ ăn no rửng mỡ sai người đi bắt cô đã, cô còn có giao dịch trong người, phải liều mạng thôi! Ai bảo cô làm người luôn giữ chữ tín làm chi?
Đùng đoàng~
Được rồi được rồi, cô thừa nhận mình không hề có cái đức tính quý báu kia. Cô chính là tò mò thôi, lại thêm ý muốn trút giận nữa. Đợi cô tìm được thứ kia rồi, lại đi tìm hiểu kẻ rỗi hơi kia, sau đó nhất định khiến hắn ta phải hối hận vì đã coi thường Lại Tĩnh Nhã này. Hừ!!
Mang theo quyết tâm mãnh liệt, cô xoa xoa hai tay, bắt đầu hành động. Vốn định lẻn vào nơi ở của Tô Thất trước đây lần nữa, nhưng nghĩ thế nào cô lại chuyển hướng, đi về phía tòa nhà của cậu thiếu gia nhỏ nhất - người mà cô chưa từng gặp mặt - Tô Diệp Hàm.
Hử?
Nép sát bên cửa sổ quan sát hồi lâu, cô mới phát hiện ra Tô Diệp Hàm nửa đêm còn chưa về nhà. Cả căn phòng rộng lớn tối mịt không một bóng người. Đắn đo một chút, cô liền rút một chiếc cặp tăm trên tóc, mở khóa.
Lạch cạch~
Ổ khóa chắc chắn dễ dàng bị cô biến thành phế thải.
Cẩn thận quan sát xung quanh một lúc, cô không khỏi trợn trừng mắt. Không phải chứ, chỉ là một căn phòng thôi mà, có cần rộng đến như vậy hay không? Thật sự quá lãng phí rồi!
Cô mượn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ đến nhìn cho rõ, hai mắt ngày càng mê mang. Chính giữa căn phòng là một chiếc giường to đến khó mà tưởng tượng được. Cô áng chừng một chút, cũng phải gấp ba lần cái giường của cô rồi. Đối diện là một màn hình phẳng gắn trên tường, tất nhiên kích thước của nó cũng khiến cô phải líu lưỡi một hồi lâu. Ngoài ra thì sao? Hết rồi. Thật sự hết rồi. Cho nên cô nói có sai đâu, Tô Diệp Hàm chắc chắn là một tên biếи ŧɦái!
Nhưng mà căn phòng đơn giản như vậy thì có thể giấu đồ ở đâu cơ chứ? À đợi chút, hình như đằng kia còn có một cánh cửa, à không, là hai cái.
Cô nhún nhảy vài cái đã đứng trước một trong hai cánh cửa, ngạc nhiên phát hiện ra phòng này không khóa.
Cạch~
Lại một lần nữa cô không thể không ngây ngất. Cả một căn phòng to bằng cả căn nhà của cô, khắp nơi treo toàn quần áo, mũ mão, khăn quàng, giày dép, đồng hồ, thắt lưng,... Trời ơi, chẳng lẽ toàn bộ những thứ này đều là của tên thiếu gia kia? Đúng là một tên phá gia chi tử mà.
Cô lắc lắc đầu, tiếp tục đi đến trước cánh cửa thứ hai. Ô, khóa rồi? Cái gì, mật mã?
Cô nhíu mày rồi lại nhíu mày, nỗi hoài nghi mãnh liệt dâng trào. Chắc chắn trong này có thứ gì đó quan trọng, nếu không thì tại sao hắn phải cẩn thận như vậy chứ? Nhưng loại này cô không biết mở, làm sao đây? Không thể lại bắt cô về tay không chứ?
Bịch bịch bịch...
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vững vàng, ngày một rõ ràng hơn, hiển nhiên là đang tiến đến căn phòng này.
Cô giật mình, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm chỗ trốn, mà tốt nhất là xuất hiện một con đường thoát thân luôn đi. Thế nhưng, căn phòng này đơn giản đến nỗi khiến người ta phát điên, hoàn toàn không có một chút không gian mờ ám nào cả, ngay đến cửa sổ cũng lắp tấm kính trong suốt, không thể mở ra được, phòng quần áo căn bản chỉ là một khối vuông với những trang phục được sắp xếp ngăn nắp. Cô có thể trốn đi đâu chứ?
Bịch bịch bịch...
Tiếng bước chân ngày một gần, toàn thân cô bắt đầu cứng ngắn, đầu óc hoạt động hết công suất mà vẫn hoàn toàn bế tắc, mồ hôi sau lưng không biết đã ướt đẫm từ lúc nào.
Bịch bịch bịch...
Bịch bịch bịch...
...
Bên cạnh quảng trường thành phố,
- Máy người là ai?
- Muốn gặp bé con của mày không?
- Bé con? Muốn, tất nhiên là muốn. Bé con đang ở đâu?
- Đi theo bọn tao!
- Mấy người biết bé con ở đâu?
- Đừng hỏi nhiều, nhanh lên một chút, nếu không bé con của mày sẽ biến mất đấy.
- Nhưng mà... nhưng mà bé con... không muốn gặp tôi.
- Chính bé con của mày bảo bọn tao đi đón mày, nhanh lên, đừng có dài dòng nữa, nếu không bé con tức giận sẽ không cần mày nữa đâu.
- Không được, không được, mau lên mau lên, không thể để cho bé con đợi lâu. Mấy người đi mau mau lên a~
------------------------------------------------------------------