Tên Ngốc, Anh Thật Phiền


Chương 12: Bệnh viện
Ngày hôm sau, khi cô bởi vì quá đói bụng mà tỉnh dậy thì đã là giữa trưa. Tại sao lại thế? Bởi vì ánh mặt trời ngoài kia không thể nào chiếu được tới cô. Dấu hiệu không còn, đương nhiên cô sẽ không biết đường mà dậy rồi. Ai kêu đồng hồ sinh học trong người cô lại kém như vậy làm gì?

Lại nói, tại sao ánh nắng lại không chiếu tới cô?

Chuyện này phải kể đến công lao của cái lò sưởi tận tâm quá mức nào đó. Đêm hôm qua cô ngồi trong lòng anh tiễn biệt sinh nhật thứ 18 của mình, sau đó bất tri bất giác ngủ thϊếp đi. Tiếp lại thế nào? Tên ngốc ấy lại tiếp tục trợn mắt ôm cô ngồi cứng đơ suốt nửa ngày. Thật may anh còn biết đường đi vào trong nhà, nếu không e là hôm nay cô đã có vinh hạnh được chăm sóc một bệnh nhân rồi.

- Bé con~ - Anh đáng thương ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt ngập nước.

Cô đang muốn trả lowianh thì khóe mắt bắt gặp màn hình điện thoại nhấp nháy liền chạy qua. Là tin nhắc của Gia Tuệ, được gửi tới từ đêm hôm qua. Nó viết: "Ngày mai đến nhà tao, tao làm bánh bao cho mày ăn. Dẫn cả tên ngốc của mày đến."

Cô mím môi nở nụ cười. Xem ra khả năng tiếp nhận của con nhỏ này cũng khá lớn đấy. Cô đang muốn nhắn tin trả lời thì bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp tràn đầy uất ức khiến tay cô run lên.

- Bé con, tại sao em không để ý đến anh?

- ... - Khóe môi cô cứng ngắc, đôi mắt chớp rồi lại chớp, rốt cuộc vẫn không nhịn được thốt lên. - Tên ngốc, anh có thể ra dáng một người đàn ông trưởng thành một chút không?

- Người đàn ông trưởng thành là như thế nào? - Anh ngu ngơ nhìn cô.

- Thôi bỏ đi. - Cô phất tay quay người. Cô bị điên mới có thể nói cái loại vấn đề này với anh.

- Bé con, em ghét bỏ anh sao? - Mà anh lại vô cùng rối rắm túm lấy cổ tay cô.

- Anh lại suy nghĩ linh tinh cái gì đó? - Cô nhíu mày. Cô đối xử với anh rất tệ bạc à? Sao ngày nào anh cũng bày ra vẻ mặt cún con bị bỏ rơi thế này?

- Anh biết anh rất ngốc, nhưng mà chỉ cần bé con nói cho anh biết người đàn ông trưởng thành là như thế nào, anh sẽ cố gắng sửa mà.

- Không cần, anh cứ như bây giờ là được rồi. Mới vừa rồi là tôi nói nhảm thôi. - Cô cười cười vỗ vai anh. Cô biết anh bây giờ giống như một đứa trẻ đơn thuần luôn muốn được người lớn khen ngợi, nhưng cô thật sự không muốn anh phải gắng sức vì mình như vậy, bởi vì không đáng. Bọn họ căn bản chỉ là bèo nước gặp nhau, sớm muộn cũng sẽ đường ai nấy đi. - Nhanh chuẩn bị đi, tôi đưa anh đi ăn bánh bao! - Cô tươi cười thúc giục, thái độ thân thiết tự nhiên như bình thường.

Nhưng dường như cô đã quên, anh bây giờ chỉ như một đứa trẻ, mà trẻ con thì luôn luôn rất nhạy cảm. Cho nên chỉ là một ánh mắt thoáng qua cũng đủ khiến anh hiểu được, cô vẫn không hoàn toàn chấp nhận anh, vẫn còn có ý muốn vứt bỏ anh. Nhưng anh sẽ không nói ra đâu, như vậy cô sẽ để cho anh ở lại bên cạnh cô lâu hơn một chút...

...

Trên đường, người nào đó vừa đạp xe vừa vui vẻ nghĩ chủ đề nói chuyện cùng bé con. Kì thực ngoài việc quên hết tất cả mọi thứ ra thì anh cũng giống như người bình thường thôi, mà có lẽ anh còn thông minh hơn rất nhiều người đấy. Nhưng tại sao anh lại luôn bị cô gọi là "tên ngốc"? Bởi vì anh quá đơn thuần, cũng quá nghe lời. Cô nói gì anh cũng tin, bảo gì anh cũng theo, cho nên cô rất không có lương tâm quy luôn anh là một tên ngốc. Nhưng mà cô không biết, anh chỉ trở nên ngoan ngoãn như vậy với một mình cô, hay nói đúng hơn là với bé con của anh mà thôi. Những người khác muốn ra lệnh cho anh, thông qua bé con đi đã rồi nói tiếp. Tóm lại, "tên ngốc" của chúng ta rất thông minh, lại bị cô dạy hư nên đã bắt đầu biết làm nũng để lấp liếʍ tội lỗi rồi.

- Bé con, chúng ta đi đâu vậy?

- Đi ăn bánh bao.

- Ăn bánh bao ở đâu?

- Nhà của Gia Tuệ.

- Gia Tuệ? - Anh nhíu mày, tốc độ dưới chân từng chút từng chút chậm dần. - Bé con, chúng ta không thể không đến đó sao?

- Tại sao?

- Người xấu sẽ bắt nạt bé con.

- Đã nói Gia Tuệ không phải người xấu, sao anh cứng đầu thế hả? - Cô vỗ trán cái bộp. Làm sao người này lại thù dai như thế chứ? Hơn nữa, Gia Tuệ cũng không hề đắc tội với anh có được không? - Loại bánh bao anh thích chỉ có Gia Tuệ mới biết làm.

- ... - Anh mím môi, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt, thật lâu cũng không có quyết định.

- Tên ngốc, tôi nói rồi, Gia Tuệ không phải người xấu, chỉ hơi hung dữ một chút thôi. - Cô tiếp tục nhẹ giọng khuyên giải.

- Hung dữ với bé con thì chính là người xấu!

- @@ - Cô trợn mắt. Đây là cái logic gì? Tư duy của tên ngốc này quá khác người hay bé con của anh ta quá tiểu thư đây?

- Bé con, anh không phải không tin bé con, chỉ là... không ai được hung dữ với bé con. Anh không cho phép!

- Được được được, tôi bảo nó một tiếng là được, sau này đảm bảo nó sẽ không rống giận với tôi nữa. - Cô cứng ngắc đáp ứng. Được rồi, cô rộng lượng không chấp nhặt với anh ta. Dù sao cũng chỉ là một thời gian ngắn, chắc Gia Tuệ sẽ không so đo đâu.

Nhưng cô làm sao mà biết, còn chưa cần mình lên tiếng con nhỏ kia đã tự động thay đổi tính tình, chỉ cần có mặt tên ngốc ở đó liền đối xử với cô vô cùng dịu dàng. Tất nhiên, chỉ cần tên ngốc vừa quay đi cô sẽ nhận được vô số ánh mắt bất mãn bắn tới. Được rồi được rồi, cô là người rộng lượng!

...

- Bé con tại sao không ăn? - Anh nghiêng đầu nhìn cô.

- Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn tiếp đi! - Cô xua tay, đứng dậy đi theo Gia Tuệ ra bên ngoài nói chuyện.

Nhưng chân còn chưa bước cổ tay đã bị nắm chặt.

- Bé con đi đâu vậy?

- Tôi chỉ ra ngoài một chút...

- Anh đi cùng bé con.

- Không cần, anh cứ ăn tiếp đi...

- Anh ăn no rồi. - Anh đứng bật dậy, hai mắt sáng long lanh nhìn cô. - Bé con, chúng ta đi thôi!

- ... - Cô câm nín nhìn trần nhà. Tại sao cô lại có cảm giác mình đang nuôi con nhỏ thế này?

- Tên ngốc... - Gia Tuệ vừa muốn mở miệng đã bị ánh mắt rét lạnh của anh bắn tới làm cho im bặt, không có cách nào khác đành chuyển hướng. - Tĩnh Nhã, cửa hàng bánh bao đã sửa gần xong rồi, chắc khoảng 2, 3 ngày nữa là mở lại thôi. Nếu như mày muốn thì có thể mang tên ngốc nhà mày cùng đến làm. Dù sao khách khứa đông, quán lại rộng, chỉ mình tao thì không làm xuể.

- Ừ, được. - Cô gật đầu cái rụp, sau đó cười toe toét đá lông nheo với con bạn. - Vậy mày phải tính lương cao một chút đấy, dù sao mày cắt cổ người ta cũng không phải ít.

- Biết rồi. - Gia Tuệ trừng mắt một cái, sau đó thiếu chút nữa liền nghẹn chết. Cô lại quên mất vị đại gia kia rồi. - Được rồi, hai người ăn no rồi thì mau về nhà nghỉ ngơi đi. Tao phải đến cửa hàng một chuyến đây.

- Ừ, vậy tao về đây. - Cô biết điều gật gật đầu, sau đó liền xoay người đi ra bên ngoài. Tất nhiên tên ngốc nào đó cũng rất ngoan ngoãn nắm cổ tay cô đi theo, bộ dáng lạnh băng dọa người vừa rồi hoàn toàn biến thành cún con đáng yêu nghe lời.

Phía sau, Gia Tuệ không nhịn được mà trợn mắt thật to. Làm ơn, người đàn ông kia có chỗ nào giống một tên ngốc đơn thuần vô hại? Rõ ràng chính là ác ma tái thế có được không? Cái ánh mắt lạnh băng kia của anh ta thật sự là rất dọa người đó!!!

...

- Tên ngốc!

- Ừ?

- Gần đây anh có nhớ ra được điều gì không?

- Không có. - Anh nghiêng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi. - Anh đã quên cái gì quan trọng sao?

- Quên hết rồi, tất nhiên sẽ có chuyện quan trọng.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Tôi đưa anh đi khám vậy. - Cô thở dài một hơi. Cô tự nhận tahays mình đã quá tốt bụng rồi.

...

- Bé con, anh không thích mùi này.

- Cố chịu đựng một chút, khám xong chúng ta sẽ lập tức đi ra ngoài. - Cô vỗ vỗ bả vai anh, mỉm cười an ủi. Nhưng ánh mắt vừa dời đi khóe môi liền trở nên cứng ngắc. Nếu như cô không cảm giác sai, thì có một ánh mắt đang dõi theo bọn họ?

Lắc lắc đầu, cô giật giật cổ tay, tiếp tục kéo anh đi về phía trước, chăm chú tìm kiềm khoa thần kinh. Khi đi qua khúc quanh, cô không cẩn thận va phải một người, cơ thể lảo đảo suýt ngã, may nhờ có người đằng sau nhanh tay đỡ lấy.

- Bé con, em có sao không? - Anh lo lắng ôm lấy cô, đang muốn kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không thì đã bị cô nắm tay kéo đi, lẩn vào giữa dòng người đông đúc, dùng tốc độ quỷ dị mà đi về phía trước.

Chỉ tích tắc kia cũng đủ để cho nhìn thấy rõ ràng người vẫn dõi theo bọn họ từ lúc bước chân vào bệnh viện này. Dáng người hơi gầy, mái tóc dài chớm vai, cặp kính dày cộp...

------------------------------------------------------------------

Thêm Bình Luận