Ngài thích ta đúng không?
Đồ Thanh biết Tầm Mạch Mạch nói chuyện luôn trực tiếp nhưng vẫn bị câu hỏi thình lình dọa cho phát ngốc.
Đại não trong thời gian ngắn ngủi vận chuyển với tốc độ cao.
Thừa nhận hay không thừa nhận?
Thừa nhận thì nữ nhân này đuôi nhất định vểnh lên trời nhưng nếu không thừa nhận…
“Tế phẩm thích hợp cho rằng ngươi thích nàng, có lợi cho đề cao độ trung thành, hơn nữa thời điểm song tu sẽ kɧoáı ©ảʍ gấp bội nha…”
Đột nhiên nhớ tới kinh nghiệm Khê Cốc truyền thụ, Đồ Thanh nỗ lực xem nhẹ nửa câu sau, vành tai hơi nóng lên.
“Xem… như đi.”
Đây là thừa nhận?
Tầm Mạch Mạch mở to hai mắt nhìn, tuy nàng đã sớm đoán được đáp án lại vẫn khẩn trương vì sự tình sắp phát sinh.
Nàng cúi đầu, hít sâu một hơi, nỗ lực khiến bản thân trấn định rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía người đang nghiêng người, dùng dư quang trộm đánh giá chính mình.
Đối phương thẳng thắn thừa nhận, mình cũng nên thẳng thắn cự tuyệt mới phải.
“Đồ Thanh tiền bối.” Tầm Mạch Mạch nỗ lực khiến thanh âm mình trở nên hòa nhã “Cảm ơn ngài đã thích ta, nhưng ta… không thích ngài.”
Đồng tử Đồ Thanh run lên, một cỗ tà hòa vô danh dâng lên từ đáy lòng, không nhịn được chất vấn ra tiếng.
“Nàng không thích ta?”
Ta thân là chủ nhân đều chủ động thừa nhận thích nàng, nàng cư nhiên dám không thích ta.
“Đồ Thanh tiền bối, cảm tạ tâm ý của ngài nhưng ngài cũng biết ta đã có phu quân.” Tầm Mạch Mạch giải thích nói “Trừ bỏ phu quân ta sẽ không thích người khác.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Đồ Thanh vốn đang nhϊếp người dần bình tĩnh lại nhưng khí nghẹn ở ngực làm thế nào đều không thoát ra.
Đúng rồi, Tầm Mạch Mạch cự tuyệt mình bởi vì nàng đã có phu quân, mà vị phu quân này chính là mình. Hắn còn chưa kịp bộc lộ thân phận đâu.
Tầm Mạch Mạch từng nói qua với hắn, nàng đối với chuyện gả chồng không có hứng thú, đáp ứng gả cho hắn cũng chỉ vì hắn muốn nàng gả cho mình mà thôi.
Những việc này hắn đều biết cũng không để ý nhưng vì sao vẫn có chút tức giận?
“Đồ Thanh tiền bối, thực xin lỗi…”
Tầm Mạch Mạch không cảm thấy mình cự tuyệt Đồ Thanh có gì sai nhưng ánh mắt Đồ Thanh khiến nàng cảm thấy mình đã sai chỗ nào.
“Tiên tử xin lỗi cái gì, rõ ràng vị đạo hữu này khí lượng nhỏ hẹp.”
Một đạo thanh âm chợt vang lên, Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn lại thấy một tu sĩ đi ra từ trong rừng cây, khí định thần nhàn không hề có áy náy khi nghe lén người ta.
“Vị đạo hữu này, trước khi thổ lộ nên có chuẩn bị bị cự tuyệt, tu sĩ chúng ta nên tiêu sái mới phải. Nào có thổ lộ thất bại liền tức giận, quá mất phong độ.”
“Lăn!”
Đồ Thanh đang khó chịu lại có người xoi mói, làm sao có thể có sắc mặt tốt.
Bạch y tu sĩ kia vốn còn tươi cười nghe Đồ Thanh nói thế liền lạnh lùng nói.
“Ngươi khí lượng nhỏ nhưng lá gan thật không nhỏ, một tu sĩ Kim Đan kỳ cũng dám nói chuyện như thế với ta.”
Tu sĩ bạch y nói chuyện cũng thả khí thế trên người ra, sắc mặt Tầm Mạch Mạch lập tức biến đổi, đối phương có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị giơ tay, một thanh trường kiếm đen nhánh liền xuất hiện.
“Tìm chết!”
Tu sĩ bạch y không nghĩ mình đã triển lãm tu vi đối phương còn dám khıêυ khí©h như vậy, tức khắc hơi thở trên người không khống chế mà áp qua.
“Tiền bối.” Tầm Mạch Mạch kinh hô một tiếng, che trước người Đồ Thanh, muốn khuyên nhủ một câu.
Đúng lúc này một đạo thân ảnh màu lam xuất hiện bên cạnh tu sĩ bạch y đè lại công kích của hắn.
“Minh Hiên, ngươi làm cái gì?”
Tu sĩ bạch y ngẩn ra nhìn về phía đồng bạn.
“Đoạn Minh Hiên?”
Tầm Mạch Mạch cũng nhận ra người trước mặt, đúng là đại đệ tử đắc ý của lão cha tiện nghi nàng.
“Tầm sư muội.”
Đoạn Minh Hiên không để ý tu sĩ bạch y chất vấn mà nhìn Tầm Mạch Mạch, trong mắt là ánh sáng nhàn nhạt.
“Muội… Kim Đan kỳ?”
“Các ngươi quen biết?”
Tu sĩ bạch y nhìn tình huống liền hiểu được.
“Ân, vừa mới đột phá.” Tầm Mạch Mạch gật đầu đáp.
“Tới tìm chủ tài liệu bản mạng pháp khí?” Đoạn Minh Hiên hỏi.
Tầm Mạch Mạch lại ừ một tiếng.
“Tìm được chưa? Cần hỗ trợ không?” Đoạn Minh Hiên tiếp tục hỏi.
Tu sĩ bạch y kinh ngạc mở to hai mắt, giống như gặp quỷ.
Ta sát, Đoạn Minh Hiên là cái hũ nút, khi nào thì nhiều lời như vậy?
“Tìm được rồi, không cần hỗ trợ, cảm ơn.” Tầm Mạch Mạch đáp.
“Uy, có thể hay không đừng làm lơ ta?”
Bạch y tu sĩ không vui mạnh mẽ chen ngang cuộc đối thoại của hai người.
Đoạn Minh Hiên liếc hắn một cái, không tình nguyện giới thiệu “Tầm Mạch Mạch, con gái sư phụ ta ở Huyền Linh giới. Sư huynh ta, Hà Xuyên.”
“Nữ nhi sư phụ ngươi không phải Cổ sư muội sao?” Hà Xuyên kinh ngạc nói “Sao nơi này còn một người?”
Nghe được tên Cổ Thanh Linh, Tầm Mạch Mạch theo bản năng nhíu mày.
“Còn đánh nữa không?” Đồ Thanh cấp bách muốn tìm người phát tiết một chút.
“Tiểu tử ngươi tìm chết đúng không?”
Hà Xuyên cả giận nói, vừa rồi Đoạn Minh Hiên xuất hiện chính là tới ngăn cản, hắn cũng theo bậc thang xuống muốn làm lơ thả đối phương một con ngựa, không ngờ tên này còn dám chủ động khıêυ khí©h.
Đồ Thanh lười cùng đối phương vô nghĩa, cánh tay huy lên muốn động thủ thì Tầm Mạch Mạch ở bên cạnh xoay người trực tiếp ôm lấy tay hắn.
“Nàng?” Đồ Thanh hóa giải một nửa lực đạo mới tránh thương tổn Tầm Mạch Mạch.
“Không đánh, không đánh.” Tầm Mạch Mạch không nhìn Đồ Thanh, chỉ giải thích với Hà Xuyên.
Hà Xuyên nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch, lại nhìn Đoạn Minh Hiên, cuối cùng quyết định cho sư đệ nhà mình mặt mũi, hừ một tiếng rồi thu lại linh lực.
“Buông tay!” Đồ Thanh liếc Tầm Mạch Mạch đang dùng sức ôm tay mình.
Tầm Mạch Mạch thấy hắn muốn rút tay càng dùng sức ôm chặt “Đồ Thanh tiền bối, mọi người đều là bằng hữu, không cần đánh.”
“Ai là bằng hữu với nàng?” Đồ Thanh phẫn nộ nói.
“Hắc, tiểu tử này thế nào không biết tốt xấu vậy?” Hà Xuyên chưa thấy qua nam nhân phiền như vậy “Tầm sư muội ngươi buông hắn ra, hắn thiếu thu thập như vậy ta giúp ngươi dọn dẹp một chút. Ngươi yên tâm, xem mặt mũi ngươi, ta không gϊếŧ hắn.”
“Hà sư huynh, chuyện của ta cùng Đồ Thanh tiền bối mong ngài đừng nhúng tay.” Tầm Mạch Mạch nói với Hà Xuyên “Nếu ngài nhất định muốn giao thủ cùng Đồ Thanh tiền bối, ta sẽ không đứng ngoài nhìn.”
Hà Xuyên tức khắc nghẹn lời, thế nào cũng không nghĩ mình thay Tầm Mạch Mạch xuất đầu thế nhưng lại bị đương sự từ chối, có chút không xuống đài được.
Đoạn Minh Hiên cũng ngẩn ra.
Mà Đồ Thanh bởi vì một câu không đứng nhìn của Tầm Mạch Mạch, tâm tình bình phục không ít.
Hừ lạnh một tiếng, Đồ Thanh thu lại trường kiếm.
Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh bị mình khuyên được liền buông cánh tay hắn.
Đồ Thanh rút được cánh tay cũng không liếc nhìn người khác, xoay người ra ngoài.
“Đồ Thanh tiền bối?” Tầm Mạch Mạch cả kinh, lập tức đuổi theo.
“Tầm sư muội.” Đoạn Minh Hiên lập tức lóe thân ngăn trước người Tầm Mạch Mạch “Nơi này là bên trong Xích Vũ bí cảnh, hung hiểm vô cùng, ta mang muội ra ngoài.”
“Không cần, ta cùng bằng hữu cùng nhau tới, sẽ cùng nhau ra ngoài.”
Tầm Mạch Mạch một bên từ chối một bên ngó theo phương hướng Đồ Thanh rời đi, một lát sau thân ảnh Đồ Thanh đã biến mất sau rừng cây khiến nàng có chút bối rối.
“Hai người bọn muội đều tu vi Kim Đan kỳ, dù đi cùng nhau cũng sẽ nguy hiểm, ta đưa các ngươi ra ngoài? Đoạn Minh Hiên nói.
“Nếu ta nhớ không lầm huynh cùng Cổ Thanh Linh đều bái vào một tông môn, Thái Hư tông?” Tầm Mạch Mạch đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Đoạn Minh Hiên gật đầu.
“Mấy ngày trước ta gặp Cổ Thanh Linh ở bên ngoài bí cảnh, đoạt Ô Kim thạch vạn năm của nàng.” Tầm Mạch Mạch nói thẳng.
“Là muội đoạt Ô Kim thạch, còn đả thương nàng?” Hà Xuyên kinh ngạc nói, hiển nhiên hắn cũng đã nghe nói qua chuyện này.
Đoạn Minh Hiên cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
“Không sai, là ta đoạt.” Tầm Mạch Mạch nói “Ta đoạt quang minh chính đại, cũng không tính toán lừa gạt cho nên khi Từ Phi Dao tìm tới cửa báo thù, ta cũng nhận.”
“Từ sư thúc tìm muội?” Đoạn Minh Hiên cả kinh.
Ở bí cảnh tìm bảo, chỉ cần là bảo vật vô chủ, ai có bản lĩnh thì đoạt được. Chỉ cần không ra mạng người, sư môn trưởng bối rất ít ra tay, đây cũng là một bộ phận của tu luyện. Từ sư thúc đã là tiền bối Phân Thần kỳ thế nhưng vì nữ nhi đi khó xử một tiểu bối mới kết đan không lâu?
“Ta hiện giờ là đệ tử Dược lâu, Từ Phi Dao vì Cổ Thanh Linh tổn thương ta, sư tổ sẽ không bàng quan đứng nhìn. Về sau quan hệ giữa Dược lâu và Thái Hư tông sẽ không tốt đẹp, chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn.”
Nói xong Tầm Mạch Mạch cũng không đợi Đoạn Minh Hiên phản ứng, đuổi theo phương hướng của Đồ Thanh.
“Không phải chứ, Từ sư thúc đường đường là tu sĩ Phân Thần kỳ thế nhưng ra tay với hậu bối Kim Đan kỳ.”
Hà Xuyên không nhịn được líu lưỡi.
“Lại còn đắc tội Dược lâu, ta nghe nói đại sư huynh bị thương muốn nhờ Diệp chân nhân luyện Thanh Long đan bát phẩm, sẽ không bị cự tuyệt đi.”
Đoạn Minh Hiên ninh mi, không nói gì.
“Ngươi có phải thích nàng không? Nhưng hình như nàng đã có phu quân.”
Hà Xuyên nói ra bát quái mình vừa nghe được.
Đoạn Minh Hiên nghi hoặc quay đầy, khϊếp sợ nhìn về phía Hà Xuyên.
“…” Thật đúng là thích a.
…………………………..
Tầm Mạch Mạch đuổi theo phương hướng Đồ Thanh rời đi nhưng góc áo cũng không thấy.
Đã đi xa sao?
Tầm Mạch Mạch có chút thất vọng, cũng không quay đầu tìm Đoạn Minh Hiên mà một mình tiến về phía trước, lạc trong rừng cây phức tạp.
Tầm Mạch Mạch vốn không hiểu biết về Xích Vũ bí cảnh, nơi này lại là bên trong nguy hiểm khắp nơi. Không phải trên người nàng có pháp bảo che chắn hơi thở thì đã sớm bị yêu thú bắt làm lương thực.
Tầm Mạch Mạch không dám đi về phía trước, đứng tại chỗ phát phù truyền tin cho Vạn Phi Anh, sau đó lại phát phù truyền tin cho Đồ Thanh.
Vạn Phi Anh đáp lại rất nhanh.
“Sư tỷ không có việc gì thì tốt rồi, thời điểm tỷ bị linh bạng vạn năm nuốt hù chết chúng ta. Tỷ chờ ở đó đừng nhúc nhích, chúng ta đã truyền thư cho sư môn, Vân sư huynh đang chạy tới, chờ người đến chúng ta sẽ vào đó đón tỷ.”
Tầm Mạch Mạch phát một trương phù truyền tin tỏ vẻ đã biết rồi tìm một góc ẩn nấp bày ra trận pháp phòng ngự, tính toán chờ Vân Phi Trần đến đón nàng.
Tầm Mạch Mạch kiên nhẫn chờ trong trận pháp phòng ngự vài canh giờ, phù truyền tin nàng phát cho Đồ Thanh vẫn không có hồi âm. Bất quá cũng may phù truyền tin không có quay về chứng tỏ Đồ Thanh cũng không xảy ra chuyện.
Tầm Mạch Mạch ảo não gãi đầu.
“Sớm biết đã chờ rời khỏi Xích Vũ bí cảnh lại nói, Đồ Thanh tiền bối cũng là Kim Đan kỳ, ở chỗ này cũng rất nguy hiểm. Không biết hắn vì sao không tiến giai thành công, còn chưa kịp hỏi hắn.”
Hơn một trăm năm trước, thời điểm mình là Trúc Cơ kỳ, Đồ Thanh tiền bối cũng đã đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ. Hiện giờ qua nhiều năm, nàng cũng đã kết đan, hắn vẫn là Kim Đan kỳ.
Tầm Mạch Mạch phỏng đoán, ước chừng ngày đó Đồ Thanh rời Dược lâu độ kiếp đã xảy ra chuyện mới như thế.
“Chờ ra ngoài dẫn hắn về Dược lâu cho sư tổ nhìn xem.”
Thời điểm nàng đang nói thầm, có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Tầm Mạch Mạch đề phòng nhìn qua, chờ thấy bóng người lập tức kinh hỷ.
“Đồ Thanh tiền bối.”
Đồ Thanh biểu tình phức tạp nhìn nữ hài vẻ mặt vui mừng. Kỳ thật từ lúc Tầm Mạch Mạch rời Đoạn Minh Hiên đuổi theo hắn, hắn vẫn luôn biết. Nhưng hắn đang có chút tức giận không muốn gặp nàng, tùy ý nàng theo phía sau.
Thẳng đến khi Tầm Mạch Mạch lạc trong rừng, không dám đi về phía trước hắn cũng ngừng lại ở địa phương cách nàng không xa.
“Nàng theo ta làm cái gì?” Đồ Thanh lạnh lùng nói.
“Chúng ta cùng nhau tiến vào, đương nhiên muốn cùng nhau ra ngoài.” Tầm Mạch Mạch dừng một chút lại nói thêm “Ta biết ngài hiện tại khả năng lớn không muốn nhìn thấy ta nhưng nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta ra khỏi rồi mới tách ra được không? Sư huynh ta tới đón ta, chúng ta có thể cùng ra ngoài.”
Đồ Thanh lẳng lặng chăm chú nhìn Tầm Mạch Mạch rồi nói.
“Nàng nói cho ta một chút về phu quân nàng.”