Chương 51

Tầm Mạch Mạch thậm chí không kịp kêu lên liền bị một khối thân thể đè phía dưới, theo vỏ trai nhanh chóng khép kín, thân thể hai người càng dựa càng gần, cuối cùng kín kẽ áp vào nhau.

“Đồ Thanh tiền bối?”

Tầm Mạch Mạch cảm nhận được mặt nạ lạnh băng liền đoán được thân phận người này.

Đồ Thanh không có trả lời, cả người hắn cứng đờ dán trên người Tầm Mạch Mạch, cả hô hấp cũng theo bản năng ngừng lại.

Cảm xúc dưới thân thực quá mềm mại!

“Đồ Thanh tiền bối!” Tầm Mạch Mạch nghi hoặc gọi thêm một tiếng, thân thể giật giật, ý đồ ngửa đầu xem người này có phải Đồ Thanh hay không.

“Là ta.”

Đồ Thanh vội vàng đè lại Tầm Mạch Mạch, không cho nàng nhúc nhích.

“Đồ Thanh tiền bối, vừa rồi ngài không bị thương đi?”

Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi, tốc độ vỏ trai khép lại quá nhanh, nàng lo thời điểm Đồ Thanh xông tới bị kẹp thương.

“Không.”

Đồ Thanh thấp giọng đáp, ánh mắt hơi rũ xuống, ngừng ở trên vành tai tiểu tế phẩm nhà mình.

Bên trong vỏ trai khép kín là một mảnh đen nhánh, chỉ có Huyền Ngọc tinh tản ra ánh sáng màu xanh nhạt dừng trên làn da trắng nõn của Tầm Mạch Mạch, tạo thành một loại mỹ cảm.

“Đồ Thanh tiền bối, ngài có thể di chuyển chút không, ta không nhúc nhích được.”

Tầm Mạch Mạch bị ngăn chặn tay chăn không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Không thể, ta cũng không nhúc nhích được.”

Thời điểm vỏ trai mới khép kín, hắn không phòng bị bị đè trên một mảnh mềm mại, Đồ Thanh kinh hãi muốn né tránh. Nhưng vỏ trai chỉ đủ cho một người, hai người liền chật, đỉnh đầu hắn đang dán chặt vỏ trai.

Huống chi hắn lúc này đã thích ứng với thân thể mềm mại bên dưới, thậm chí muốn cúi đầu ngậm lấy phiến vành tai trước mắt.

Tầm Mạch Mạch nga một tiếng, hỏi.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao linh bạng vạn năm lại bỗng nhiên khép kín?”

“Ô ô ~~ ô ô ~~” Trong vỏ trai bỗng vang lên một tiếng kêu xa lạ.

“Âm thanh gì?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

“Là linh bạng vạn năm.” Đồ Thanh nói.

“Nó đang nói cái gì?” Tầm Mạch Mạch nghe không hiểu ý tứ ô ô của linh bạng vạn năm.

“Hẳn là trả lời vấn đề vừa rồi của nàng.” Đồ Thanh đáp “Vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, linh bạng ước chừng cảm nhận được nguy cơ nên mới trốn đi.”

“Ô ô! Ô ô!” Dường như chứng thực lời nói của Đồ Thanh, thanh âm ô ô kia lại xuất hiện.

“Thì ra là vậy.” Tầm Mạch Mạch hỏi “Vậy có phải chờ hai tu sĩ kia đi thì chúng ta có thể ra ngoài?”

“Ô ô, ô ô”

“Cũng có khả năng nó bị hai tu sĩ kia bắt lấy lột vỏ trai.” Đồ Thanh hừ lạnh “Dù sao mặc kệ thế nào, hai chúng ta cũng có thể ra ngoài.”

“Ô ô?” Linh bạng vạn năm bị dọa nóng nảy lại không dám nhiều lời vô nghĩa, phóng thích toàn bộ linh lực, tăng nhanh tốc độ chạy trốn.

Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng cười một chút, ngực chấn động cũng ảnh hưởng đến Đồ Thanh đang gắt gao kề bên cạnh. Thân thể Đồ Thanh vốn đã mềm lại lần nữa cứng đờ nhưng không lên tiếng nhắc nhở Tầm Mạch Mạch đừng nhúc nhích.

Hắn không nói Tầm Mạch Mạch cũng bỗng nhiên ý thức được nàng đang cùng một nam tu thân cận, tuy bị buộc nhưng tư thế… thật sự có chút không xong.

Chuyện xấu hổ nếu chỉ có một người ý thức được thì không tính là xấu hổ chân chính nhưng thời điểm hai người đều ý thức được mới thành thực chất.

Trong lúc nhất thời trong vỏ trai tối tăm trừ bỏ tiếng hô hấp không còn thanh âm khác, tim hai người đập nhanh hơn, lúc này không những xấu hổ mà còn ái muội.

Sớm biết đã không hù dọa con trai chết tiệt này.

Đồ Thanh có chút ảo não nghĩ, ít nhất lúc này còn có thanh âm.

“Cái kia…” Nửa ngày sau Tầm Mạch Mạch mới nhỏ giọng nói “Đồ Thanh tiền bối, ngài có thể đào Huyền Ngọc tinh ra sao? Tay ta hiện tại không cử động được.”

Tầm Mạch Mạch bị Đồ Thanh đè phía dưới, cử động tay không thuận tiện, chỉ có thể nhờ Đồ Thanh đang trên người.

“Nhỏ máu sao?” Đồ Thanh nhìn thoáng qua Huyền Ngọc tinh hỏi.

“Nhỏ.” Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng đáp.

“Được.” Đồ Thanh đáp ứng, tay phải hướng đến tinh thể xanh lam.

Phía dưới Huyền Ngọc tinh liên kết với vỏ trai bằng một lớp trắng ngà, Đồ Thanh tụ linh lực ở đầu ngón tay cắt theo phần trắng ngà này, Huyền Ngọc tinh rung động rơi xuống.

Đồ Thanh đỡ được.

“Đào ra.”

“Đồ Thanh tiền bối ngài thu Huyền Ngọc tinh vào túi càn khôn trước đi, như vậy không gian của chúng ta có thể lớn hơn chút.”

Huyền Ngọc tinh trong linh bạng vạn năm chiếm vị trí như một đứa bé nằm co thân, thiếu đi nó không gian rộng ra rất nhiều. Tuy không thể đứng dậy nhưng hai người không cần dán sát bên cạnh nhau, có thể tách ra nằm nghiêng.

Không tránh được tiếp xúc tứ chi nhưng so ban đầu đã tốt hơn nhiều.

Hô~~

Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng tách ra, vừa rồi xấu hổ muốn chết.

Vì không để lặp lại khung cảnh xấu hổ, Tầm Mạch Mạch lấy cớ mình có chút mệt nhắm mắt dưỡng thần.

Ban đầu nàng chỉ muốn tránh khỏi xấu hổ, nhưng có lẽ không khí yên tĩnh dễ ngủ, nàng ngủ mất thật.

Đồ Thanh không quấy rầy nàng, tâm tình hắn lúc này có chút bực bội. Trước mắt luôn hiện lên vành tai trong suốt của Tầm Mạch Mạch và cả xúc cảm ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng.

Càng muốn tâm tình càng bực bội. Hắn thậm chí sinh ra xúc động muốn dán sát vào cắn một ngụm.

Hắn là Ám Ma do dục niệm thế gian biến ảo thành tự nhiên biết cỗ xúc động này của mình biểu hiện cho điều gì.

Hắn bị Tầm Mạch Mạch hấp dẫn, muốn thân cận nàng.

Cắn sao?

Vì cái gì không cắn? Đồ Thanh chỉ dùng một giây thuyết phục chính mình.

Đây là tế phẩm của mình, cũng là người mình chọn làm người mệnh định, tương lai sẽ trở thành đạo lữ, cắn một ngụm là danh chính ngôn thuận.

Hai mắt ngưng tụ một tầng hồng mang, Đồ Thanh dùng thần thức mở ra tầm nhìn trong bóng đêm, thân thể hai người vốn cực gần, chỉ cần hắn động là có thể chạm đến Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch đưa lưng về phía hắn, tóc dài buông xuống lộ ra vành tai mềm mại. Đồ Thanh thò lại gần, răng cũng lộ ra nhưng sợ đánh thức nàng nên chỉ hôn nhẹ một chút.

Phanh!

Nháy mắt hôn xuống, Đồ Thanh cảm giác tim mình kịch liệt nhảy lên.

Nếu lúc này là trạng thái nguyên thần chỉ sợ chính mình đã không duy trì được hình dạng. Xem ra phải luyện tập nhiều, Đồ Thanh nghĩ như vậy lại không lập tức hành động, tương lai còn dài.

Hắn bên này cảm thấy mỹ mãn nghĩ đến tương lai còn dài thì Tầm Mạch Mạch lại bị dọa cho mở to mắt nhìn.

Tu sĩ ngũ giác đều cực kỳ nhạy bén, lúc Đồ Thanh lại gần cũng không giấu giếm. Hắn vừa đến gần Tầm Mạch Mạch đã cảm giác được nhưng tin tưởng hắn không tổn thương mình mới không phản ứng, cho đến khi một cảm giác ấm áp mềm mại dừng trên vành tai.

Đây là… bị hôn?

Đồ Thanh tiền bối hôn mình?

Vì sao hắn lại hôn mình?

Hắn thích ta?

Thời điểm nàng ở Huyền Linh giới xuất môn ra ngoài cũng có tu sĩ hôn trộm nàng. Bất quá những người đó phần lớn là thấy nàng tu vi thấp lớn lên lại đẹp, muốn một lần xuân phong nhất độ mà thôi, cùng Khê Cốc có ý thu nàng làm thị thϊếp lúc gặp lần đầu không có gì khác nhau.

Tu sĩ thọ mệnh lâu dài, rất nhiều chuyện không bị giam cầm đạo đức như phàm nhân, tùy tâm sở dục, muốn gì thì sẽ biểu hiện ra. Chỉ cần đối phương không cưỡng bách cũng không mất đi phong thái.

Dĩ vãng gặp loại chuyện này, đối phương thái độ tốt nàng sẽ khách khí cự tuyệt, nếu thái độ không tốt nàng lấy ra pháp khí mẫu thân đưa đánh một trận xong việc.

Nhưng Đồ Thanh không giống vậy, hắn là một tu sĩ rất cũ kỹ. Trước đây thấy nàng cùng nam nhân khác nói nhiều mấy câu đều phải nhắc nhở nàng là người đã có chồng. Một người như vậy sao có thể vô duyên vô cớ hôn nàng?

Giải thích duy nhất là, Đồ Thanh thực sự thích nàng.

Làm sao bây giờ?

Làm bộ không biết hay trực tiếp cự tuyệt?

Đồ Thanh tiền bối thật là, biết mình có phu quân, sao còn thích mình làm cái gì?

Linh bạng vạn năm di chuyển nhanh chóng dưới đáy hồ, tuy hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ rất nhanh nhưng vẫn không bằng tốc độ dưới nước của nó.

Hơn nữa vỏ trai linh bạng vạn năm cứng rắn dị thường nên dù trốn có chút chật vật nhưng nó vẫn trốn về sâu trong hàn đàm.

Sau khi trở lại hàn đàm, có hàn khí thêm vào thực lực của nó tăng mạnh. Thoát khỏi đuổi bắt, linh bạng vạn năm mới nhớ tới trong mình còn hai người, theo bản năng muốn mở vỏ phun hai người kia ra.

“Ngươi nếu dám phun chúng ta ra ở đây ta sẽ lập tức lộng chết ngươi.”

Thần thức Đồ Thanh vẫn luôn để ý linh bạng vạn năm, thời điểm hắn phát hiện nó muốn đem hai người phun ra ở đáy hàn đàm lập tức dùng nguyên thần gây áp lực.

“Ô ô!” Linh bạng vạn năm bị dọa kêu to, uy áp nguyên thần này thật cường đại, so với hai tu sĩ bên ngoài còn cường đại hơn.

“Làm sao vậy?”

Tầm Mạch Mạch vốn tỉnh, lúc nghe được Đồ Thanh nói chuyện vội vàng hỏi.

“Chúng ta đến hàn đàm, yêu thú này muốn trực tiếp phun ra.”

Đồ Thanh sợ Tầm Mạch Mạch không biết lợi hại, tiếp tục giải thích.

“Hàn đàm này hàn khí cực nặng, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ gặp nước sẽ đóng băng ngay.”

Tầm Mạch Mạch hoảng sợ, nàng mới tu vi Kim Đan, không muốn đóng thành khối băng đâu.

“Linh bạng tiền bối, có thể mang chúng ta lên mặt hàn đàm không?”

“Ô ô, ô ô~~” Linh bạng vạn năm bị nguyên thần cường đại của Đồ Thanh áp chế, nào dám không đáp ứng. Tuy rằng nó vẫn sợ bị hai tu sĩ nhân loại kia gặp được nhưng lúc này không tiễn, mình có thể sẽ chết ngay lập tức.

Nó thật vất vả hấp thu nhiều Linh Chất Tử như vậy, có thể tinh lọc yêu đan, không thể chết ở chỗ này được.

Linh bạng vạn năm bắt đầu nổi lên, đến mặt nước liền mở vỏ. Đồ Thanh ôm Tầm Mạch Mạch nhảy ra dừng trên bãi cỏ bên hàn đàm.

Hai người nhìn lên, linh bạng vạn năm đã sớm chìm vào đáy nước không thấy bóng dáng. Kỳ thật nó không cần lo lắng như vậy, hai tu sĩ kia thấy nó về đến hàn đàm liền biết gϊếŧ không được đã từ bỏ tính toán.

Tầm Mạch Mạch phục hồi tinh thần, thấy Đồ Thanh ôm eo mình liền có chút kinh hoảng lùi một bước, trong ánh mắt còn mang theo chút đề phòng.

“Làm sao vậy?” Đồ Thanh không thích biểu tình lúc này của Tầm Mạch Mạch, theo bản năng liền nhăn mi.

“Đồ Thanh tiền bối, ngài thích ta đúng không?”

Tầm Mạch Mạch suy nghĩ một đường, thấy loại chuyện này vẫn nói thẳng ra thì tốt hơn.