Chương 47

Bọn họ bên này bàn bạc làm sao đoạt bảo thì bên kia Cổ Thanh Linh cùng Thân Kiếm đã đạt thành hiệp nghị.

Sáu người tách ra hai bên đối lập.

“Ngươi nói rất đúng, Ô Kim thạch vạn năm khó gặp, chúng ta đánh tiếp chỉ lưỡng bại câu thương.”

Thân Kiếm thu pháp khí, đứng trước người Cổ Thanh Linh một trượng.

“Chúng ta đem Ô Kim thạch chia làm hai nửa sau đó từng ngưởi nhỏ tinh huyết.”

Cổ Thanh Linh trong lòng tự nhiên không tình nguyện, Ô Kim thạch vạn năm là nàng tìm được, vô cớ phân một nửa cho Thân Kiếm nhưng nàng cũng không ngốc, tu vi nàng kém hơn Thân Kiếm một chút, đánh tiếp cũng không được chỗ tốt, chi bằng chia cho hắn một nửa quay về tính sổ sau.

“Có thể.” Cổ Thanh Linh xách kiếm đi đến quặng Ô Kim thạch cách đó không xa.

“Chờ một chút.” Thân Kiếm dùng kiếm ngăn Cổ Thanh Linh lại.

“Ngươi có ý tứ gì?” Cổ Thanh Linh nhíu mày.

“Ta suy nghĩ, ngươi có thể thừa dịp bổ Ô Kim thạch nhỏ tinh huyết lên trên.” Thân Kiếm hoài nghi.

Thân thủ tu sĩ đều cực nhanh, lúc huy kiếm đồng thời nhỏ tinh huyết, người khác rất khó ngăn lại. Một khi Ô Kim thạch bị nhỏ tinh huyết hắn đoạt cũng vô dụng.

Hắn cũng không có khả năng thực gϊếŧ Cổ Thanh Linh.

“Ngươi muốn tự mình bổ Ô Kim thạch? Vậy sao đảm bảo ngươi không làm như vậy?”

Đối phương không tin nàng, nàng cũng không tin hắn.

“Ô Kim thạch vạn năm này là chủ tài liệu của pháp khí bản mạng của ngươi đi.”

Thân Kiếm kiến nghị nói.

“Như vậy, hai người chúng ta đều không đi, ta để sư đệ không dùng Ô Kim thạch đi bổ, chúng ta lại qua đào.”

Nếu muốn cùng Ô Kim thạch liên hệ cần nhỏ máu trước khi đào lên, nếu đào lên mới nhỏ tinh huyết sẽ khiến liên hệ suy giảm. Đây cũng là nguyên nhân tu sĩ phải tự mình đến Xích Vũ bí cảnh tìm nguyên liệu luyện chế pháp khí bản mạng.

“Vậy được, ta để sư muội ta cùng đi.”

Cổ Thanh Linh không tin tưởng cho đối phương một mình đến gần Ô Kim thạch.

“Được.” Thân Kiếm đồng ý, quay đầu nói chuyện với sư đệ hắn.

Cổ Thanh Linh cũng nói với sư muội.

“Tiểu Lạc, muội đi.”

Nữ tu gọi tiểu Lạc vội tiến lên hai bước, cùng vị sư đệ kia đến chỗ quặng Ô Kim thạch. Bốn người còn lại vừa nhìn hướng đó vừa đề phòng lẫn nhau.

Tầm Mạch Mạch lặng lẽ đi ra đứng cạnh bốn người, lòng thầm than cơ hội trời cho.

“Ai?”

Tầm Mạch Mạch đi qua không hề thu liễm hơi thở, bốn người kia cảnh giác nhìn lại.

“Tầm Mạch Mạch?” Cổ Thanh Linh liếc mắt liền nhận ra nàng.

“Các ngươi cùng một hội?” Thân Kiếm lập tức kéo dãn khoảng cách với Cổ Thanh Linh.

“Không phải.” Hai đạo thanh âm trăm miệng một lời phù định.

Thân Kiếm ninh mi.

“Mạch Mạch, không nghĩ tới có thể nhìn thấy muội ở đây.”

Sau khi kinh ngạc Cổ Thanh Linh lập tức chấn định.

“Như thế nào, cảm thấy ta nên sớm chết?”

Tầm Mạch Mạch lạnh lùng nói.

“Sao có thể.” Cổ Thanh Linh cười nói “Ta vẫn luôn lo lắng cho muội.”

“Được rồi, ít giả mù sa mưa, đại sư huynh nhà ngươi không ở, giả trang chân thiện mỹ làm gì?”

Tầm Mạch Mạch vô cùng không kiên nhẫn vẻ mặt giả cười của Cổ Thanh Linh.

“Ngươi…” Tươi cười trên mặt Cổ Thanh Linh cứng đờ.

“Nha, xem ra toàn thế giới đều biết ngươi yêu thầm Đoạn Minh Hiên.”

Thân Kiếm nhịn không được cười ra tới.

“Vị sư muội này, ngươi công khai đi ra là muốn cùng chúng ta đoạt Ô Kim thạch? Chi bằng kết minh với ta, ta chia ngươi một nửa?”

“Thân Kiếm!” Cổ Thanh Linh không nghĩ tới Thân Kiếm lâm thời phản chiến.

“Thế nào?” Thân Kiếm không để ý Cổ Thanh Linh, chỉ hỏi lại Tầm Mạch Mạch.

“Mạch Mạch.” Cổ Thanh Linh sợ hai người thật sự kết minh, vội vàng nói “Muốn kết minh thì muội nên kết minh với ta, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột.”

Quả nhiên nghe ba từ tỷ muội ruột, Thân Kiếm lập tức thay đổi sắc mặt.

“Các ngươi nghĩ nhiều.”

Tầm Mạch Mạch giơ một bàn tay nói với Cổ Thanh Linh.

“Ta ra tới chỉ muốn nói cho ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cổ Thanh Linh tò mò hỏi.

“Ta trước kia liền muốn nói, Cổ Thanh Linh ngươi thật xấu.”

Đồng thời tay Tầm Mạch Mạch vẫn để sau lưng vung ra một trận đồ kim sắc.

“Ngươi…”

“Linh trận?” Thân Kiếm phát hiện trận đồ đầu tiên, hắn nhìn Tầm Mạch Mạch thất thanh hỏi “Ngươi là linh trận sư?”

Trận pháp đã khởi động, Tầm Mạch Mạch cũng không trì hoãn thời gian, hướng không trung hô lớn.

“Cuồng phong, mau đem nữ nhân xấu xí này biến khỏi tầm nhìn của chúng ta.”

Nháy mắt hô lên chú ngữ, Thái Sơ Điệp từ mu bàn tay Tầm Mạch Mạch bay ra lao vào trận đồ kim sắc, cuồng phong dâng cao bao lấy bốn người ở trung tâm.

“Tầm Mạch Mạch ngươi làm cái gì?”

Cổ Thanh Linh hô lớn, chỉ tiếc nàng chưa nghe được câu trả lời đã bị cơn lốc cuốn bay.

Tầm Mạch Mạch đắc ý ngửa đầu, vẫy tay về phía sau.

“Ra đi.”

Ba người núp phía sau chuẩn bị khi Tầm Mạch Mạch bị công kích xuất hiện liền mộng bức.

Cùng bọn họ còn có người người đi chém Ô Kim thạch bị lưu lại.

Bọn họ cầm pháp khí, nhìn bốn tu sĩ Kim Đan kỳ trước mặt, trong mắt không hề có chiến ý.

“Các ngươi tự mình đi, hay đợi chúng ta bốn đánh hai xong lại đi?”

Tầm Mạch Mạch cười tủm tỉm hỏi.

Hai người không chần chờ liền xoay người biến mất. Không nói tới đối phương có bốn người, lúc nãy Tầm Mạch Mạch thi triển một trận đồ đã đá bay bốn người, bọn họ đi qua cũng chỉ tặng đầu người mà thôi.

Chờ bọn họ chạy xa, bốn người đến gần quặng mỏ, Vạn Phi Anh giống như nằm mơ nhìn Ô Kim thạch vạn năm đã bị đào một nửa.

“Ta cảm giác Ô Kim thạch này không phải đoạt mà là nhặt?”

“Ta cũng có loại cảm giác này.” Cao Mậu Tài nói.

“Ân.” Kỳ Tử Khiên phụ họa.

“Chạy nhanh, trong chốc lát bọn họ trở lại liền thành bọn họ đoạt chúng ta.”

Tầm Mạch Mạch vẫn là lần đầu dùng trận pháp với người khác, tuy có Thái Sơ Điệp hỗ trợ nhưng nàng không biết có thể thổi bọn họ bao xa.

Vạn Phi Anh lập tức ngồi xuống nhỏ tinh huyết rồi đào hai khối Ô Kim thạch vạn năm cất vào túi càn khôn.

Bốn người liền lập tức rời đi đến địa vực của Liệt Dương kim tinh quặng. Đây là chủ tài liệu mà Cao Mậu Tài cùng Kỳ Tử Khiên đều tìm kiếm.

Tới nơi bọn họ không vội vã đi tìm quặng mà tìm chỗ nghĩ ngơi qua đêm.

Tầm Mạch Mạch tuy rằng linh lực Thân Hòa Độ cao nhưng cảm giác cả một ngày thần thức cũng tiêu hao rất lớn, ẩn ẩn đau đầu.

“Mạch Mạch sư tỷ, tỷ không phải đệ tử Dược lâu sao? Như thế nào còn biết trận pháp?”

Ba người đốt một đống lửa trại ngồi vây quanh nói chuyện ban ngày.

“Ta có chút thiên phú về trận pháp nên học một chút.”

Tầm Mạch Mạch không cùng người bên ngoài nói mình có Thái Sơ Điệp, chỉ có thể nói là có thiên phú.

“Tỷ như vậy sao gọi là có chút, là rất nhiều được không?”

Vạn Phi Anh lập tức nói.

“Phù và trận kỳ thật tương thông, Phù lâu chúng ta thường cùng Trận lâu luận bàn giao lưu. Không phải ta tâng bốc nhưng trong số đệ tử Kim Đan kỳ của Trận lâu không có ai họa được trận pháp uy lực như tỷ. Đúng rồi, Mạch Mạch sư tỷ dùng trận pháp gì, giống cuồng phong trận nhưng uy lực lớn hơn rất nhiều.”

“Ách, kia chính là cuồng phong trận.” Tầm Mạch Mạch thấy Vạn Phi Anh biểu tình không tin liền nói thêm “Ta cải tiến một chút.”

Niệm thêm câu chú ngữ, dỗ dành Thái Sơ Điệp.

“Ta liền nói mà, kia đâu phải cuồng phong mà là gió lốc ấy.” Vạn Phi Anh lại hỏi “Lúc nãy ta nhìn bút tích có chút giống Trận lâu Thuần sư thúc, Mạch Mạch sư tỷ là đồ đệ của hắn?”

“Không phải.” Phỏng chừng Vân sư huynh tìm trận đồ cho nàng chính là bút tích của vị Thuần sư thúc kia.

Vì hoàn toàn chữa khỏi linh mạch, nàng dưỡng mười năm ở Dược lâu, mười năm này không thể tu luyện, trừ thời gian đi biển hoa ngàn linh thu thập Linh Chất Tử nàng mua rất nhiều thư tịch trận, phù về xem.

Trận pháp dưới cấp năm không phải bí mật trong Trận lâu. Vân Phi Trần biết nàng thích trận, phù liền đổi đan dược lấy vài trận pháp cấp bốn cho nàng, cuồng phong trận là một trong số đó.

“Nguyên lai tỷ là linh trận sư, ta còn tưởng tỷ là đan dược sư, định quan hệ thật tốt sau này nhờ tỷ luyện đan dược.”

Cao Mậu Tài cười hì hì nói.

“Nhưng không sao, linh trận sư cũng tốt, Phi Anh là phù chú sư, một trận một phù chiến lực chúng ta tăng rất nhiều.”

Tầm Mạch Mạch đang muốn nói chuyện thì đại não ong một tiếng, như thể bị người khác gõ một gậy, suýt thì ngất xỉu.

“Sư tỷ làm sao vậy?”

Ba người đỡ Tầm Mạch Mạch thất thanh hỏi.

“Có người… thần thức…”

Tầm Mạch Mạch còn chưa đáp xong ba người đã bị cỗ thần thức áp tới hét thảm một tiếng lăn ra ngất xỉu.

“Sư đệ!”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy trước mặt biến thành màu đen, Thái Sơ Điệp cảm nhận được nguy cơ bay ra từ mu bàn tay tản mát quang mang nhưng nó lực lượng nhỏ yếu chỉ có thể giúp nàng bảo trì thanh tỉnh.

Lúc này một mỹ phụ mặc cung trang váy lụa từ trên trời hạ xuống, dẫm trên phi kiếm ngừng trước mặt Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch cảm giác được thần thức công kích mình đến từ vị này, liền biết tu vi đối phương hơn xa mình, thậm chí hơn cả Vân sư huynh.

“Vãn bối Tầm Mạch Mạch, là đệ tử Dược lâu Thập Phương lâu, không biết tiền bối có gì hiểu lầm?”

Tầm Mạch Mạch đến Thiên Linh giới hơn một trăm năm cơ hồ đều ở Dược lâu, không đắc tội bất luận người nào, cho nên vị tiền bối này tập kích có lẽ chỉ là hiểu lầm.

“Thập Phương lâu? Ngươi muốn nói cho ta ngươi là đệ tử của ngũ đại tông môn, muốn ta thả ngươi một con ngựa? Tầm Mạch Mạch ngươi cũng có chút thông minh.”

Mỹ phụ cung trang khinh miệt nói.

“Tiền bối biết ta?”

Tầm Mạch Mạch trong lòng cả kinh.

Nàng cố ý báo tên Thập Phương lâu là muốn đối phương có chút e ngại không ngờ đối phương lại vì nàng mà tới.

“Ta là mẫu thân Cổ Thanh Linh.” Mỹ phụ nói “Hiện tại biết vì sao ta tìm ngươi đi?”

“!” Tầm Mạch Mạch mở to hai mắt, liền hiểu ra mọi chuyện.

“Là vì sự việc lúc ban ngày.”

“Không sai.” Mỹ phụ dứt khoát thừa nhận.

“Ngươi muốn thế nào?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

Nàng xác thực không tính toán gϊếŧ Tầm Mạch Mạch, tuy Thập Phương lâu nhiều đệ từ Kim Đan nhưng dược lâu chỉ có mình Tầm Mạch Mạch. Dược lâu vốn ít người, thế hệ này chỉ có ba đệ tử, thêm Tầm Mạch Mạch là bốn, lại cực kỳ bênh vực người mình.

Nàng nếu gϊếŧ Tầm Mạch Mạch để Huyền Minh chân nhân biết được tuyệt đối không có quả ngọt để ăn.

“Trước ở Huyền Linh giới, Tầm Ca vì ngươi không thiếu khó xử Thanh Linh, bây giờ ta cho ngươi nếm thử tư vị bị mẫu thân người khác tìm đến cửa.”

Vừa nói một đạo uy áp ầm ầm đáp xuống trên người Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch tức ngực, phun ra một búng máu. Lập tức Linh Lung thạch yên lặng đã lâu sáng lên một mạt hồng quang.

…………………………

Ám Ma tộc địa cách đó xa vạn dặm, Đồ Thanh đang tự phong ấn bản thân bỗng mở to mắt, nguyên thần tối đen lập tức thoát thể mà ra, lấy tốc độ không thể tưởng tượng chạy ra khỏi kết giới Ám Ma tộc.

Ám Ma nguyên thần cường đại có thể so với tu sĩ Đại Thừa kỳ, qua lại trong thiên địa ngay lập tức.

Đến bên người tế phẩm chỉ cần một ý niệm.