Chương 40

“Ta có thể, có thể tu luyện?”

Tầm Mạch Mạch như thể nằm mơ lẩm bẩm.

“Thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏi.”

Đồ Thanh thấy nàng như vậy biết mình trị liệu đã đạt được hiệu quả mong muốn nhưng vẫn nói.

“Kinh mạch ngươi bị huyết sát ma khí nhuộm quá lâu, dược trì cũng không thể kích phát hoàn toàn. Nhưng cũng đã kích phát được thông đạo mở ra giúp ngươi có thể tu luyện bình thường, chỉ là tốc độ chậm hơn chút.”

Việc Đồ Thanh làm giống như thọc ra một cái lỗ trong kinh mạch bị bưng kín. Tuy rằng không tiêu trừ hoàn toàn ứ thanh nhưng có thể cho linh mạch thuận lợi thông qua đến đan điền.

“Không chậm, không chậm, một chút cũng không chậm. Ta chưa từng hấp thu được nhiều linh khí như vậy.”

Chậm? Nơi nào chậm? Nàng tu luyện ba trăm năm chưa có một lần hiệu suất như hôm nay.

“Nguyên lai đây là cảm giác lúc tu luyện bình thường.”

“Còn không phải trạng thái tu luyện bình thường của ngươi.”

Đồ Thanh không nhìn nổi bộ dáng chưa hiểu việc đời của nàng.

“Chờ thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, tốc độ tu luyện của ngươi ít nhất gấp ba lần hiện tại.”

Gấp ba? Với tốc độ tu luyện hiện tại Tầm Mạch Mạch đã vô cùng thỏa mãn, nếu còn tăng gấp ba nàng cảm thấy bản thân có phi thăng cũng không thành vấn đề.

“Thương của ta, bao giờ mới khỏi hoàn toàn?”

Tầm Mạch Mạch gấp không chờ nổi hỏi.

“Ta đã hấp thu huyết sát ma khí bị dược lực kích hoạt nhưng cơ thể ngươi còn một bộ phận chưa bị kích phát, chỉ có thể dựa bản thân ngươi hóa giải.”

Đồ Thanh nói.

“Sau này chỉ cần kiên trì tu luyện, linh lực chậm rãi tẩm bổ, qua mười mấy năm có thể thanh trừ hoàn toàn.”

“Mười mấy năm, ta đây…”

“Sư muội, sư muội?”

Lúc này thanh âm Vân Phi Trần bỗng nhiên truyền vào, âm thanh cực gần như thể chỉ cách một cái bình phong.

“Sư huynh? Phu quân…”

Tầm Mạch Mạch cả kinh muốn bảo cầu béo phu quân trốn đi liền phát hiện viên cầu lúc nãy còn phiêu bên cạnh nàng đã biến mất không thấy.

Đi khi nào?

“Sư muội?”

Vân Phi Trần không nghe thấy Tầm Mạch Mạch trả lời hắn liền sốt ruột lên.

“Ta, ta ở, sư huynh làm sao vậy?”

Tầm Mạch Mạch vội vàng trả lời.

“Muội ở đâu?”

Vân Phi Trần thở dài nhẹ nhõm, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống.

“Ta thấy muội ở bên trong hơn hai canh giờ còn chưa ra nên sợ muội xảy ra chuyện.”

Trừ bỏ lần đầu tiên tắm thuốc, vài lần sau Tầm Mạch Mạch chỉ cần ngâm hai canh giờ thôi.

Mà Tầm Mạch Mạch luôn đúng giờ mỗi lần đến thời gian đều từ dược trì ra tới. Nửa khắc trước Vân Phi Trần đến đón người lại hồi lâu không thấy liền cho rằng nàng xảy ra chuyện.

Vừa rồi nếu Tầm Mạch Mạch không thưa, hắn liền xông vào.

Hơn hai canh giờ?

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, mình ở dược trì ngâm hơn hai canh giờ? Nàng theo bản năng nhìn sắc trời, đã qua giờ tý.

Tầm Mạch Mạch nhớ từ lúc nàng vào dược trì thời gian thanh tỉnh chỉ có nửa canh giờ, sao lại trễ như vậy? Chẳng lẽ mình hôn mê hơn một canh giờ rưỡi?

“Sư muội, còn ổn không?”

Vân Phi Trần không nghe tiếng nàng lại lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, sư huynh, ta ra ngay đây.”

Tầm Mạch Mạch vội đứng lên từ dược trì. Áo trong trắng tuyết dán trên da thịt bị nước thuốc đen đặc nhuộm thành màu nâu đang nhỏ nước tong tỏng.

“Như thế nào không giúp ta cởi đồ đã bỏ vào dược trì? Phu quân quả nhiên vẫn thực thẹn thùng.”

Tầm Mạch Mạch lẩm bẩm một câu lấy quần áo từ túi càn khôn ra thay rồi đi ra ngoài.

Lúc này cầu béo còn chưa có đi xa nghe được thanh âm Tầm Mạch Mạch lẩm bẩm, nổ to ra gấp đôi.

Nữ nhân này….

Vân Phi Trần thấy Tầm Mạch Mạch ra tới còn thay đổi xiêm y tuy thấy kỳ quái lại không có hỏi, chỉ theo thói quen bắt mạch cổ tay nàng.

Vân Phi Trần đột nhiên ngẩn ra, không dám tin nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Làm sao vậy?”

Tầm Mạch Mạch nhất thời còn chưa phản ứng đã có chuyện gì.

Vân Phi Trần biểu tình trên mặt từ khϊếp sợ đến nghi ngờ, đột nhiên buông tay Tầm Mạch Mạch kéo cổ tay còn lại như thể nghiệm chứng điều gì, linh lực du tẩu trong kinh mạch nàng tra xét.

“Huyết sát ma khí trong cơ thể muội sao lại không thấy?”

Vân Phi Trần nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Sư muội vừa rồi làm gì bên trong?”

“Ta… ta ngâm thuốc như bình thường.”

Tầm Mạch Mạch âm thầm cả kinh.

Không xong, quên mất chuyện này, phu quân giúp nàng trị thương phải giải thích thế nào?

“Ngâm như bình thường?”

Vân Phi Trần không tin.

“Còn… còn…” Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên linh quang chợt hiện “Còn tu luyện một chút.”

“Tu luyện?”

“Đúng vậy, tu luyện một loại công pháp có thể hóa giải ma khí trong cơ thể ta.”

Tầm Mạch Mạch nói.

“Bởi vì mải tu luyện nên vừa rồi ta mới ra chậm.”

“Công pháp có thể hóa giải ma khí? Công pháp gì? Từ đâu tới?”

Vân Phi Trần một lần hỏi ba câu.

“…” Có thể hay không cho ta thêm chút thời gian để ta nghĩ phải biên thế nào?

“Có loại công pháp này sao trước đây muội không nói?” Vân Phi Trần hỏi câu thứ tư.

“Sư huynh, ngày mai ta giải thích được không? Ta vừa ngâm thuốc rất mệt.”

Đây cũng không phải lấy cớ, Tầm Mạch Mạch suýt nữa bị cầu béo phu quân hút khô, tuy linh lực được bổ sung trở về nhưng không hoàn toàn khôi phục.

Vân Phi Trần vừa tra xét cơ thẻ Tầm Mạch Mạch cũng nhận ra nàng suy yếu nên không hỏi tiếp mà gật đầu.

“Ta mang muội về nghỉ ngơi trước, ngày mai để sư tổ cùng sư tôn kiểm tra giúp muội.”

Rốt cuộc huyết sát ma khí biến mất luôn là chuyện tốt.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch suy yếu gật đầu.

Hai người rời dược trì, Vân Phi Trần nhìn Tầm Mạch Mạch về phòng nghỉ ngơi mới rời đi.

Nhưng hắn chỉ vừa đi một lát Tầm Mạch Mạch lập tức chạy ra đẩy cửa phòng cho khách.

“Đồ Thanh tiền bối.”

Nàng quỳ bên mép giường dọa Đồ Thanh đang ngủ tỉnh dậy, trở tay phóng chưởng.

“Ngươi nên may mắn hiện giờ ta không dùng được linh lực.”

“Đồ Thanh tiền bối, khoảng thời gian này ta rất tốt với ngài đúng không?”

Tầm Mạch Mạch mặc kệ, nắm tay Đồ Thanh vừa vung chưởng vội vàng hỏi.

“Làm gì?”

Đồ Thanh nhíu mày.

“Có phải rất tốt hay không?”

Tầm Mạch Mạch chấp nhất hỏi.

Nữ nhân này rốt cuộc muốn sao? Đồ Thanh tuy nghi hoặc nhưng vẫn đáp.

“Còn ổn đi.”

“Vậy ngài giúp ta chút chuyện.”

Tầm Mạch Mạch theo gậy mà bò.

“Có chuyện gì thì nói, buông tay đã.”

Đồ Thanh muốn rút lại tay phải.

“Không, ngài không đáp ứng ta không buông.”

Tầm Mạch Mạch càng túm chặt lại.

Đồ Thanh nhìn chằm chằm tay phải mình sắp bị Tầm Mạch Mạch lôi kéo ôm vào l*иg ngực, theo bản năng nắm thành quyền ngừa mình đυ.ng phải cái gì không nên đυ.ng.

Nhưng cũng không tiếp tục rút tay.

“Nói.”

“Là thế này, linh mạch ta bị huyết sát ma khí lấp kín ngài cũng biết nhưng vừa rồi nó đã biến mất. Đừng hỏi ta vì sao, ta sẽ không nói cho ngài nhưng ta cần một lý do ứng phó mấy người sư tổ, cho nên Đồ Thanh tiền bối, ngài biên giúp ta cái lý do đi.”

Tầm Mạch Mạch chớp mắt to cầu xin.

“…” Ngươi không nói ta cũng biết vì sao ngươi tốt lên.

“Biên thế nào?”

Trước đó hắn cũng không nghĩ đến chữa khỏi Tầm Mạch Mạch sẽ bị người dược lâu hoài nghi.

“Ngài đồng ý rồi?”

Tầm Mạch Mạch sợ Đồ Thanh đổi ý, vội vàng nói.

“Ta vừa rồi gạt sư huynh tu luyện một loại công pháp có thể hóa giải ma khí. Ngài hãy nói công pháp này là ngài cho ta, nếu bọn họ hỏi thì ngài bảo là tổ truyền, tên tùy ngài biên.”

“…” Loại cớ này ngươi cũng nói ra được? Nhưng trừ cái này cũng không có biện pháp tốt hơn, Đồ Thanh đành phải gật đầu.

“Đồ Thanh tiền bối, ngài quả nhiên là người tốt.”

Tầm Mạch Mạch không nghĩ Đồ Thanh lại dễ thuyết phục như vậy, cảm động thiếu chút khóc ra.

“Có thể buông tay đi?”

Đồ Thanh lạnh lùng nói.

Tầm Mạch Mạch vội vàng thả tay.

Đồ Thanh rút lại tay phải của mình, nhìn Tầm Mạch Mạch ghét bỏ.

“Mặt trắng như quỷ còn không quay về nghỉ ngơi?”

Tầm Mạch Mạch biết đối phương quan tâm mình nên không tức giận, nói cảm tạ một tiếng mới về phòng. Bất quá không có nghỉ ngơi mà đả tọa tu luyện.

Tầm Mạch Mạch vốn có linh lực Thân Hòa Độ cực cao, lúc trước kinh mạch tắc nghẽn thời điểm tu luyện đều dẫn tới thiên địa linh khí kích động.

Hiện giờ linh mạch đả thông, linh khí thiên địa cảm nhận được nàng triệu hoán chen nhau tới. Thái Sơ Điệp màu lam hóa thành linh quang bay ra từ mu bàn tay nhẹ nhàng múa.

Đồ Thanh ở cách một bức tường cảm nhận linh lực trong cơ thể bị lôi kéo xao động giật mình cũng liền không ngủ, khoanh chân bắt đầu tu luyện.

Hai cỗ linh lực lôi kéo nhau tạo thành một khí tràng linh lực bao phủ toàn bộ phòng nhỏ bên huyền nhai.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa sáng Vân Phi Trần đã đến chỗ Tầm Mạch Mạch ở, còn chưa đến gần đã thấy khí tràng linh lực thuần hậu.

Trên mặt hắn đều là kinh ngạc cảm thán. Hắn vẫn luôn biết tu sĩ có linh khí Thân Hòa Độ cao sẽ làm ít công to, nhưng quy mô này cũng quá khoa trương đi.

Sư tổ nói không sai, nếu linh mạch sư muội chữa khỏi thì tuyệt đối là một thiên tài tu luyện hiếm có.

Trong lúc hắn chần chờ không biết nên gọi cửa hay quay về đợi trễ chút lại qua thì khí tràng bỗng nhiên biến mất. Cửa phòng khách bị đẩy ra, Đồ Thanh một thân đồ đen mặt nạ màu bạc đi ra.

Đồ Thanh nhìn Vân Phi Trần hơi gật đầu.

“Đồ Thanh đạo hữu.”

Vân Phi Trần đẩy cửa viện đi đến.

“Thương có khá hơn?”

“Khá hơn nhiều.” Đồ Thanh nói.

“Ta nhìn xem?”

Đồ Thanh vén tay áo đưa qua cho Vân Phi Trần kiểm tra.

“Ngươi khôi phục nhanh hơn ta dự tính, dựa theo tốc độ này thì chỉ ba đến năm tháng nữa sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.”

Vân Phi Trần kinh ngạc một trận, tốc độ khôi phục này nhanh gấp đôi so hắn dự đoán.

“Ta tu luyện công pháp đặc thù.”

Đồ Thanh nhíu mày thu tay, nhàn nhạt nói.

Vân Phi Trần đang muốn hỏi chuyện thì cửa phòng ngủ chính cũng bị đẩy ra. Tầm Mạch Mạch sau một đêm tu luyện lúc này thần thanh khí sảng đi ra từ trong phòng, nhìn hai người trong viện, chào hỏi.

“Sư huynh sớm, Đồ Thanh tiền bối sớm.”

Đồ Thanh gật gật đầu, cũng không có biểu tình.

Vân Phi Trần lại kinh ngạc ra tiếng.

“Sư muội, muội tiến giai? Hiện tại là Trúc Cơ tầng hai?”

Chỉ một đêm tu vi liền tăng một tầng?