Chương 39

Hai tháng sau.

Tầm Mạch Mạch đứng trước linh điền vẽ lên không trung một trận đồ đơn giản.

Đồ Thanh ở một bên nhìn, mày hơi nâng lên.

“Ngươi cải biến trận pháp?”

Trong hai tháng này ngày nào Tầm Mạch Mạch cũng tưới nước cho linh điền nhưng không phải xách từng gáo đến tưới mà vẽ một trận vũ đến, cực kỳ thuận tiện.

Đồ Thanh mỗi ngày thấy nàng vẽ một lần đã sớm quen thuộc cho nên hôm nay nhận ra điểm không giống.

“Mấy ngày trước ta đi Trận lâu mua một quyển hôm qua đọc xong có chút linh cảm nên sửa lại trận pháp, hôm nay thí nghiệm một chút.”

Tầm Mạch Mạch trả lời nhưng không ngừng động tác trong tay.

“Ngươi sửa cái gì, so với trận pháp ban đầu phức tạp hơn nhiều?”

“Ta thêm một trận pháp di động, nếu thành công mây đen sẽ tự di chuyển.”

Tầm Mạch Mạch đáp.

“Đỡ phải vẽ thêm một cái bên kia nữa.”

Tu vi Tầm Mạch Mạch quá thấp, trận pháp vẽ ra đưa đến mây đen cũng không lớn, chỉ có thể bao trùm một nửa linh điền. Cho nên mỗi lần tưới nước nàng đều phải vẽ hai lần, Tưới xong nửa bên này lại vẽ thêm để tưới nốt nửa bên kia.

Trong lúc nói chuyện, Trận pháp trong tay Tầm Mạch Mạch đã hoàn thành, trận đồ phát ra quang mang lộng lẫy rồi tụ tập mây đen, mưa rơi xuống.

Lôi vân chẳng những tạo mưa còn chuyển động xung quanh, chỉ một lát đã ướt cả sân.

“Thành công.”

Tầm Mạch Mạch hai mắt sáng long lanh, hưng phấn nói với Đồ Thanh, đầy tự hào.

“Ngài xem, lôi vân thật sự di động.”

“Thấy được.”

Đồ Thanh treo nửa nụ cười trên môi.

“Đáng tiếc không thể khống chế phương hướng, ta lại nghiên cứu xem có thể chỉ định hướng di chuyển không.”

Tầm Mạch Mạch cầm lấy đặt một bên lên nghiên cứu. Thỉnh thoảng còn dùng ngón tay vẽ trên mặt đất.

“Ngươi hôm nay lại đi dược trì?”

Đồ Thanh đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, trời tối liền đi.”

Tầm Mạch Mạch thuận miệng đáp.

Đồ Thanh gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Đảo mắt, màn đêm buông xuống, Tầm Mạch Mạch tự mình đi dược trì. Tới cửa vào đã thấy Vân Phi Trần chờ ở đó. Thấy nàng đến hắn liền mở cấm chế cho nàng đi vào.

Tầm Mạch Mạch cảm tạ rồi tiến vào dược trì.

Vân Phi Trần thấy nàng vào liền đóng cấm chế, cũng không chờ tại chỗ mà rời đi.

Hắn đi không lâu, một đoàn nguyên thần như thể hòa làm một cùng bóng đêm xuyên qua cấm chế tiến vào dược trì.

Trong dược trì, Tầm Mạch Mạch vừa xõa tóc định cởi xuống quần áo thì thấy một đoàn cầu béo công khai phiêu vào.

“Phu quân?”

Hai ngày trước, cầu béo phu quân thông qua Linh Lung thạch truyền tin tức hôm nay sẽ trị thương cho nàng. Nàng đã đợi từ sớm, lúc này thấy không kìm được vui mừng.

“Ngươi trước đừng xuống.”

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch còn chưa tiến vào dược trì biết mình không có đến muộn.

“Chờ ta dẫn huyết sát ma khí trong người ngươi ra đã.”

Tầm Mạch Mạch biết phu quân muốn trị thương cho nàng, nghe lời không động.

“Khoanh chân ngồi xuống.”

Cầu béo bay tới một chỗ tương đối trống trải bảo Tầm Mạch Mạch ngồi xuống.

Tầm Mạch Mạch làm theo.

“Trong chốc lát ta dựa vào tế phẩm khế ước yêu cầu ngươi phụng dưỡng linh lực. Trong quá trình này sẽ hấp thu linh lực của ngươi đồng thời đưa ma khí vào thay thế linh lực đã mất, ngươi đừng phản kháng.”

Cưỡng chế phụng dưỡng tuy rằng tế phẩm không thể từ chối nhưng hắn cũng tốn không ít sức lực, nhất là lúc này còn phải dẫn huyết sát ma khí từ trong kinh mạch ra.

“Được.” Tầm Mạch Mạch đương nhiên đồng ý.

“Đưa tay.”

Đồ Thanh chỉ huy.

Tầm Mạch Mạch lập tức vươn hai tay trắng nõn đến trước mắt phu quân.

Đồ Thanh dừng một chút, nhắc nhở nói.

“Sẽ có chút khó chịu.”

“Mạch Mạch không sợ, phu quân đừng lo lắng.”

Tầm Mạch Mạch trấn an nói.

“Ai lo lắng?”

Đồ Thanh nói dỗi một câu rồi huyễn hóa ra thân hình nam tử, như cũ là hình thái sương đen, chỉ có điều hình dạng biến thành hình người.

Tầm Mạch Mạch nhìn chằm chằm bộ dáng phu quân hình người, cảm thấy có chút quen thuộc giống như đã gặp ở nơi nào.

Đồ Thanh cũng khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm tay Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch chỉ thấy bàn tay chợt lạnh liền nghe cầu béo phu quân nói “Bắt đầu.”

Sau đó lực hút thật lớn truyền từ tay trái đến, linh lực trong đan điền không chịu khống chế mà theo năm mạch chảy ra.

Lực hút thật lớn không chỉ hút đi linh lực mà còn hấp thu huyết sát ma khí bị kích hoạt. Tầm Mạch Mạch có thể cảm giác được huyết sát ma khí mình làm thế nào cũng không xua tan lại dễ dàng theo linh lực đi ra qua tay trái truyền đến cơ thể phu quân.

Tầm Mạch Mạch kinh hãi biến sắc, theo bản năng muốn rút bàn tay lại.

“Ngươi làm gì?”

Đồ Thanh dùng linh lực khóa lại Tầm Mạch Mạch muốn lui ra, khó chịu hỏi.

“Huyết sát ma khí trong cơ thể ta bị chàng hút đi.”

Tầm Mạch Mạch sốt ruột nói.

“Chàng mau buông ra.”

“Ta không hút đi, huyết sát ma khí trong cơ thể ngươi làm sao ra ngoài?”

Đồ Thanh nhíu mày.

“Ta không trị, chàng buông tay.”

Tầm Mạch Mạch nguyên bản không chút đề phòng đối phương hấp thu linh lực lại chống cự, vận chuyển công pháp muốn đánh gãy lần phụng dưỡng này.

“Ngươi nháo cái gì?”

Tầm Mạch Mạch chống cự cũng không mãnh liệt nhưng Đồ Thanh không thích cảm giác này. Bất luận Ám Ma nào đều không thích tế phẩm cự tuyệt phụng dưỡng.

Loại phản kháng này gợi lên những ký ức phi thường không tốt.

“Ta muốn trị thương nhưng không muốn đem thương của mình dời cho người khác.”

Tầm Mạch Mạch cả khuôn mặt đều sốt ruột.

“Ma khí trong cơ thể chàng đã rất nhiều, không thể lại hấp thu thêm của ta.”

Tầm Mạch Mạch không biết vì sao cơ thể cầu béo phu quân có ma khí nhưng bản thân đều cần thông qua linh lực tế phẩm để phụng dưỡng hòa hoãn thì không thể gia tăng ma khí.

“…” Đồ Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu được, cỗ tức giận dâng lên trong lòng nháy mắt tan đi.

“Ngươi cũng quá để ý chính mình. Điểm ma khí trong cơ thể ngươi đối ta có thể có tác dụng gì?”

Tầm Mạch Mạch vẻ mặt không tin.

“Tu vi ngươi chỉ có Trúc Cơ kỳ, bởi vì tu vi không cao nên huyết sát ma khí ảnh hưởng vô cùng lớn. Nhưng kỳ thật điểm này ma khí với người có tu vi cao chút đều có thể tự hóa giải.”

Đồ Thanh nhẫn nại giải thích.

“Ma khí ở trong cơ thể ngươi là đại họa, ở trong cơ thể ta lại không ảnh hưởng gì. Sư tổ ngươi không nói cho ngươi sao? Thương thế ngươi khó trị không phải vì huyết sát ma khí khó hóa giải mà vì chính ngươi không thể tự hóa giải, lại loại bỏ không được.

Hiện giờ ma khí bị dược trì kích phát, ta lợi dụng quá trình phụng dưỡng linh lực hấp thu ra, chờ tới trong cơ thể ta thực dễ dàng bị ta luyện hóa.”

Đồ Thanh giải thích tỉ mỉ một lần.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra một chút, nghĩ đến lúc trước sư tổ muốn nàng cùng Vân sư huynh ký kết song tu khế ước tựa hồ cũng vì lợi dụng liên hệ đặc thù của khế ước dẫn ma khí ra.

Như vậy xem ra phương pháp trị liệu cầu béo phu quân dùng cùng sư tổ lão nhân gia nghĩ đến là giống nhau.

“Phu quân, tế phẩm khế ước giữa chúng ta có phải cùng song tu khế ước không khác nhau lắm?”

Tầm Mạch Mạch nhịn không được hỏi.

“Ngươi nói nhiều như vậy, chuyên tâm trị liệu.”

Đồ Thanh không kiên nhẫn đánh gãy Tầm Mạch Mạch, nhắc nhở lần nữa.

“Lần này không được phản kháng.”

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn gật đầu, không có phản kháng tùy ý cỗ lực lượng kia hấp thu linh lực cùng ma khí.

Vì có thể hoàn toàn quét sạch huyết sát ma khí, Đồ Thanh không có đồng thời hấp thu lại rót vào ma khí thuộc về bản thân hắn. Chỉ không ngừng hấp thu, không ngừng đòi lấy thẳng đến kinh mạch cùng đan điền Tầm Mạch Mạch không còn một tia ma khí cùng linh lực.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy mình như một con cá mắc cạn bị phơi khô, hơi nước trong cơ thể không ngừng bào mòn.

Thời điểm nàng thấy mình biến thành một con cá khô thì một cỗ chi khí âm hàn theo tay phải dũng mãnh tiến vào. Cả cơ thể như bị ném vào đầm lạnh, tuy có hơi nước nhưng lại lạnh như băng.

Tầm Mạch Mạch rốt cuộc chịu không nổi, rên một tiếng rồi ngất đi.

Đồ Thanh vẫn luôn quan sát nàng, thấy nàng té xíu kịp thời đỡ lấy, sau đó đem người bỏ vào dược trì đen nhánh.

Nước thuốc đen đặc sũng quần áo trắng tuyết của nữ hài đồng thời hòa hoãn kinh mạch nàng.

Đồ Thanh cảm giác được ma khí mình vừa truyền vào cơ thể nàng dưới sự thôi thúc của dược lực lập tức biến thành linh lực của chính Tầm Mạch Mạch.

Ma khí của Ám Ma, tự bản thân Ám Ma không thể chuyển hóa thành linh lực nhưng trong cơ thể tế phẩm thông qua tế phẩm khế ước lại chuyển hóa thành lực lượng của chính bản thân tế phẩm.

Đây là bản chất của phụng dưỡng linh lực.

Phụng dưỡng linh lực chỉ là dùng tế phẩm chuyển hóa ma khí trong cơ thể Ám Ma, không ảnh hưởng đến tu vi cùng thể chất tế phẩm.

Nhưng trong quá trình phụng dưỡng, tế phẩm phải chịu thống khổ bị hút khô sau đó là băng hàn do ma khí nhập thể. Đặc biệt lúc sắp bị hút khô sẽ có ảo giác như sắp chết.

“Mới vậy đã ngất rồi?”

Đồ Thanh ngồi xổm bên cạnh ao nhìn chằm chằm Tầm Mạch Mạch hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mặc kệ ngươi về sau chịu nổi hay không ngươi cũng phải chịu cho ta.”

Dược trì không có người ngoài, Đồ Thanh cũng không vội rời đi, canh giữ bên cạnh Tầm Mạch Mạch phòng ngừa người nào đó ngất xỉu mà chìm luôn.

Ước chừng một canh giờ rưỡi Tầm Mạch Mạch mới có dấu hiệu thức tỉnh.

Đồ Thanh buông bả vai Tầm Mạch Mạch, hóa thành viên cầu vọt đến bên cạnh.

Tầm Mạch Mạch vừa thức tỉnh còn rất mệt mỏi, theo bản năng vận chuyển linh lực liền kinh ngạc phát hiện, linh lực mình bị hút khô đã khôi phực hơn nửa.

Mà ma khí còn thừa trong kinh mạch không xung đột với linh lực còn bị đồng hóa trở thành linh lực của nàng.

“Ngươi tu luyện thử xem.”

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch phát ngốc trong dược trì không nhịn được thúc giục.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra một chút mới bắt đầu tu luyện. Tức khắc linh khí thiên địa từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến vào kinh mạch, chuyển thành linh lực, nhập nội đan điền.

Vận chuyển chừng hai chu thiên, Tầm Mạch Mạch hậu tri hậu giác phát hiện, linh khí không có như bình thường tiêu tán mà theo kinh mạch dũng mãnh tiến vào đan điền.

Chính mình… có thể tu luyện sao?