Tầm Mạch Mạch ở Dược lâu hai ngày, có cảm giác như trở lại Xích Ninh phong.
Người Dược lâu tựa hồ đều không thích thu đồ đệ. Sư tổ chỉ có hai người, đại đệ tử Diệp Hành Chi, tiểu đệ tử Tầm Ca.
Sư bá Diệp Hành Chi cũng chỉ thu ba đồ đệ, trừ bỏ Vân Phi Trần nàng đã gặp, hai vị sư huynh còn lại đều ra ngoài du lịch chưa về.
Mẫu thân nàng Tầm Ca trước khi hạ giới cũng chưa thu đồ đệ.
Cho nên chưa đến hai ngày nàng đã nhận biết gần hết mọi người.
Hôm nay Tầm Mạch Mạch vừa muốn ra cửa liền thấy một tu sĩ trung niên chưa bao giờ gặp qua.
Tu sĩ kia mặt đầy tơ máu giống như hồi lâu chưa được nghỉ ngơi, hương dược trên người còn đậm hơn cả Vân Phi Trần như thể ngâm cả người trong dược.
“Ngài là…”
“Ngươi là nữ nhi tiểu Ca?”
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, giọng của tu sĩ trung niên có chút khàn lai còn lớn, trực tiếp áp đi thanh âm của Tầm Mạch Mạch.
“Tiểu Ca ngài nói là chỉ mẫu thân ta, Tầm Ca sao?”
Tầm Mạch Mạch không nhận biết tu sĩ trung niên nhưng có thể xuất hiện ở Dược lâu, lại gọi mẫu thân là tiểu Ca, trừ bỏ sư tổ cũng chỉ có sư bá Diệp Hành Chi.
Tu sĩ trung niên nguyên bản đôi mắt không có thần thái nghe được Tầm Mạch Mạch nói xong chợt biến đổi, gợn sóng tầng tầng.
“Nương ngươi còn sống?”
Tu sĩ trung niên nhìn Tầm Mạch Mạch.
“Ân.”
Tầm Mạch Mạch gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong tu sĩ trung niên cẩn thận đánh giá Tầm Mạch Mạch một lát rồi ấn huyệt Thiên Linh của nàng.
Tầm Mạch Mạch nheo mắt nhưng không có phản kháng mà thành thật đứng cho cỗ linh lực đi vào thân thể.
“Lá ga không nhỏ.” Trung niên tu sĩ nhìn qua Tầm Mạch Mạch “Không sợ ta gây bất lợi cho ngươi?”
“Sư bá tu vi hơn ta nhiều như vậy, nếu gây bất lợi ta trốn cũng vô dụng.”
Đối với thân phận người trước mắt nàng đã có tám phần nắm chắc, người này là sư huynh mẫu thân, Diệp Hành Chi.
“Ngươi lớn lên không giống tiểu Ca, trừ bỏ đôi mắt còn lại xấu chết.”
Tu sĩ trung niên nhìn chằm chằm Tầm Mạch Mạch chốc lát, ánh mắt vừa mới mang theo thưởng thức đã trở thành ghét bỏ.
“…” Tầm Mạch Mạch vô ngữ, trừ bỏ đôi mắt địa phương khác đều xấu?
Nàng thừa nhận, toàn thân nàng chỉ có đôi mắt giống mẫu thân.
“Xem mặt mũi tiểu Ca, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi kinh mạch cho ngươi.”
Nói xong cũng không đợi Tầm Mạch Mạch phản ứng, tu sĩ trung niên nhoáng cái biến mất lưu lại Tầm Mạch Mạch vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đó là sư phụ ta.”
Vân Phi Trần không biết từ nơi nào đi ra cùng Tầm Mạch Mạch giải thích.
“Sư phụ ta tính tình có chút cổ quái, sư muội đừng để ở trong lòng.”
Quả nhiên là sư bá Diệp Hành Chi.
“Sư bá hình như không thích ta?” Tầm Mạch Mạch nghi hoặc nói.
“Sư phụ ta giận chó đánh mèo.”
Vân Phi Trần xấu hổ nói.
“Trước khi tới đây, sư phụ đã gặp sư tổ biết được Tầm Ca sư thúc vì tâm ma mà không thể phi thăng lên Thiên Linh giới, tâm ma lại có quan hệ với phụ thân muội cho nên…”
Tầm Mạch Mạch đã hiểu, trách không được nói mình xấu. Thì ra là thông qua mình ghét bỏ Cổ Ngọc Thành, cái nồi này…
Cổ Ngọc Thành tên cha cặn bã này, nuôi không nuôi dạy không dạy lại chuyên ném nồi cho nàng.
“Đúng rồi, còn một sự tình ta phải nói với sư muội.”
Vân Phi Trần chắp tay hướng Tầm Mạch Mạch.
“Truyền tin phù của muội là ta bảo tiểu đồng thu mới không kịp thời bẩm báo sư phụ, làm muội đợi thời gian dài ở thành Hương An, thật sự xin lỗi.”
“Không có việc gì, sư huynh không cần để trong lòng.”
Nguyên lai vì nguyên nhân này mới chậm chạp không có hồi âm.
“Vì tỏ vẻ xin lỗi, sư muội chọn chỗ cư trú đi. Muội họa bản vẽ ta sẽ xây giúp.”
Xây dựng phòng ốc cũng là một kỹ thuật sống, đặc biệt muốn tạo càng đẹp càng thoải mái.
Hai ngày nay Tầm Mạch Mạch đã chọn được địa phương, chỉ chờ xây xong phòng liền có thể chuyển chỗ.
“Vậy ta không khách khí.”
Ánh mắt Tầm Mạch Mạch sáng lên, nàng không biết xây phòng, còn định đào cái động, tùy tiện ở.
“Được.”
Vân Phi Trần thực thích Tầm Mạch Mạch tính cách thẳng thắn, có thể hào phóng tặng cũng có thể thản nhiên thu, ở chung rất thoải mái.
“Ta nhất định phải vẽ một cái biệt thự cao cấp.”
Tầm Mạch Mạch vẻ mặt chiếm tiện nghi lớn.
“Biệt thự cao cấp muội vẽ sau đi, cùng ta đi địa phương này trước.”
Vân Phi Trần bất đắc dĩ cười cười.
Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn theo Vân Phi Trần, đi hồi lâu đến một sơn cốc, trong sơn cốc là nhà cỏ, trong nhà cỏ có một hồ thuốc.
Không sai, hồ thuốc, như là có người dùng một cái nồi cực lớn ném vào vô số dược thảo đun thành nồi thuốc đen nhánh.
Nhưng nàng có thể ngửi được một cỗ lưu huỳnh nhàn nhạt, hương vị của ôn tuyền.
“Hôm nay muội ở đây ngâm một ngày.”
Vân Phi Trần chỉ vào hồ thuốc nói.
“Sư huynh, đây là cái gì?”
Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ hỏi.
“Đây là dược trì, vốn là một khối noãn ngọc có thể ôn dưỡng kinh mạch được Dược lâu chúng ta qua năm tháng ngâm thành dược trì.”
Vân Phi Trần giải thích.
“Dược trì này có công hiệu tẩy kinh phạt tủy, sinh thịt mới từ xương khô. Vô luận thương nặng thế nào chỉ cần ngâm dược trì một lát là có thể giảm bớt. Kinh mạch muội hao tổn nghiêm trọng, cần ngâm dược trì kích hoạt.”
Tầm Mạch Mạch không nghĩ mình mới đến hai ngày, sư tổ đã bắt đầu giúp nàng trị liệu kinh mạch, trong lòng cảm động nhịn không được hỏi.
“Sư huynh, kinh mạch của ta có thể trị sao?”
Vân Phi Trần nhìn đáy mắt nữ hài đầy mong đợi, nói.
“Tu vi của ta còn thấp nên nhìn không ra nhưng sư tổ cùng sư phụ liên thủ, rất ít thương không trị được.”
Tầm Mạch Mạch nghe xong trong mắt đều sáng lên, lan tỏa đến cả khuôn mặt.
“Muội ngâm hơn ba canh giờ ta lại đến đón muội.”
“Ân.”
Vân Phi Trần nói xong liền rời đi, lưu lại mình Tầm Mạch Mạch.
Dược trì vốn là suối nước nóng, nhiệt độ cũng không cao, nửa canh giờ đầu nàng ngâm cực kỳ thoải mái, suýt nữa ngủ mất.
Nhưng nửa canh giờ sau linh mạch hoại tử bị dược lực của dược trì kích phát truyền đến từng trận tê ngứa.
Như có vô số con kiến cắn bên trong, không thể sờ đến chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thời gian trôi qua, trận ngứa này ngày càng mãnh liệt khiến nàng chỉ muốn cào kinh mạch một phen.
Nhưng Tầm Mạch Mạch đều nhịn xuống, thậm chí đáy mắt còn mang theo vui sướиɠ bởi vì nàng biết những phản ứng này chứng tỏ kinh mạch nàng có thể trị.
Phản ứng càng mãnh liệt, khả năng khôi phục càng cao.
Sau ba canh giờ, Vân Phi Trần ở bên ngoài gọi nàng. Thấy Tầm Mạch Mạch tự mình mặc tốt quần áo thì có một tia kinh ngạc.
Thời điểm Vân Phi Trần rời đi để lại một thị nữ ở dược trì nhưng hiển nhiên thị nữ này không có tác dụng.
“Sư huynh.”
Tầm Mạch Mạch suy yếu gọi Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần đi qua cầm cổ tay Tầm Mạch Mạch, trong mắt xuất hiện vẻ ngưng trọng. Bất quá hắn cũng không để Tầm Mạch Mạch thấy mà nói.
“Sư tổ cùng sư phụ đều chờ muội bên ngoài.”
Sư phụ cùng sư tổ tu vi cao hơn mình, có lẽ sẽ có biện pháp không chừng.
Bên ngoài nhà cỏ, Huyền Minh chân nhân cùng Diệp Hành Chi đều đứng chờ, thấy Tầm Mạch Mạch ra tới đều tập trung ánh mắt lên người nàng.
Diệp Hành Chi còn trực tiếp đi qua bắt lấy cổ tay nàng, một cổ linh lực theo kinh mạch chảy vào.
Một lát sau, hắn thu hồi linh lực nhìn về phía Huyền Minh chân nhân, trong mắt tối đen không rõ.
“Sư tổ, sư bá?”
Tầm Mạch Mạch vẻ mặt mong đợi nhìn hai người.
“Phi Trần, con mang Mạch Mạch về nghỉ ngơi trước, ta và sư phụ con nghĩ biện pháp trị liệu.”
Huyền Minh chân nhân không nhiều lời, chỉ bảo Vân Phi Trần mang Tầm Mạch Mạch rời đi.
Tầm Mạch Mạch nghi hoặc nhưng không hỏi tiếp mà ngoan ngoãn theo Vân Phi Trần đi.
Trở về khách viện nàng mới không nhịn được hỏi Vân Phi Trần.
“Sư huynh, có phải thương của ta không trị hết?”
Vân Phi Trần ngẩn ta, nhìn đôi mắt sáng như sao của nữ hài theo bản năng hỏi.
“Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Vừa rồi thời điểm sư tổ cùng sư bá nhìn ta đều thực ngưng trọng.”
Nếu có thể trị khỏi họ đương nhiên sẽ nói với nàng.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nếu không trị hết sư tổ đã nói ngay, người không nói tức là còn hy vọng.”
Vân Phi Trần nói.
“Muội không nghe sư tổ vừa nói sao? Người muốn cùng sư phụ ta thỏa thuận phương án trị liệu.”
Tầm Mạch Mạch ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu không thể trị được, sư tổ đã trực tiếp nói cho nàng.
Nghĩ như thế Tầm Mạch Mạch vừa có chút thất vọng lại khôi phục thần thái.
“Ta đã biết, cảm ơn sư huynh.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Dù sao là phòng Tầm Mạch Mạch, nam nữ có khác, Vân Phi Trần không nói nhiều, dặn dò hai câu liền rời đi.
Tầm Mạch Mạch xác thực có chút mệt mỏi nhưng đại não lại dị thường hưng phấn. Có lẽ bởi vì thương trên người có khả năng trị khỏi, Tầm Mạch Mạch kích động đến không ngủ được.
Nếu không ngủ được không bằng dứt khoát không ngủ, nàng bò dậy bắt đầu vẽ “biệt thự cao cấp.”
Có nhà ở thuộc về mình, dọn ra khỏi khách viện, Tầm Mạch Mạch mới coi như yên ổn ở Dược lâu, nàng cần nắm chặt thời gian chuẩn bị chỗ ở của mình.
Tuy rằng nói giỡn với Vân Phi Trần muốn vẽ biệt thự cao cấp nhưng Tầm Mạch Mạch cũng chỉ vẽ lại nhà ở Xích Ninh phong, một gian phòng ngủ chính, một gian phòng bếp, một gian phòng tắm.
“Ân, đem cửa sổ vẽ lớn một chút.”
Nhìn chằm chằm phòng ngủ của mình trong chốc lát, Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên nhớ đến phu quân luôn thích tìm nàng lúc nửa đêm.
“Phu quân giống như thích đi bằng cửa sổ, vẽ lớn một chút cho hắn.”
Đỡ phải mỗi lần rời đi đều đem nguyên thần cầu béo kéo dài ra.
Nghĩ, Tầm Mạch Mạch vẽ trên bản vẽ một cái cửa sổ to như cửa phòng.
“Có cần lưu một gian nhà cho phu quân không nhỉ? Nếu thương ta có thể trị khỏi khẳng định không chỉ sống hơn ba trăm năm, đến lúc đó phu quân hóa hình người, lưu cho hắn một gian phòng cho khách?”
Tầm Mạch Mạch đang suy tư, định vẽ một gian phòng cho khách thì nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
“Ta vì sao phải ở phòng cho khách?”
Tầm Mạch Mạch hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu thấy một đoàn viên cầu bụ bẫm, con ngươi huyết hồng nhìn chằm chằm bản vẽ dưới ngòi bút nàng.
“Phu quân!”
Tầm Mạch Mạch kinh hỷ.
Đồ Thanh nhìn trong mắt nàng không che giấu kinh hỷ, oán khí đợi ba ngày bỗng phai nhạt rất nhiều. Sương đen huyễn hóa ra một bàn tay, chọc bản vẽ hỏi.
“Ta là phu quân ngươi, vì cái gì ở phòng cho khách?”
“Ách?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra một lát “Ta ở phòng cho khách?”
Đồ Thanh trầm mặc nhìn Tầm Mạch Mạch, trong mắt tích tụ cảm xúc nguy hiểm.
“Như thế nào, mới qua hai tháng đã không muốn cùng ta viên phòng?”
Tầm Mạch Mạch nhìn chằm chằm trạng thái nguyên thần của phu quân mình một lát, yên lặng nói.
“Phu quân, loại chuyện này khi nào có thân thể lại nói.”
“…” Chờ, thân thể ngày mai liền đến.