Chương 3

Huyền Linh giới, Xích Ninh phong.

Tầm Mạch Mạch ngồi trên bậc thang nhìn phương hướng mẫu thân bay đi, có chút phiền muộn.

“Tiểu thư, ngày mai phong chủ sẽ đi tiễn chúng ta sao?” Thương Nhĩ ngồi xổm bên cạnh tiểu thư nhà mình hỏi nhỏ.

Phong chủ có tâm ma, mỗi lần phát tác đều tính tình đại biến. Vì sợ tổn thương tiểu thư nên tự nhốt mình lại đến khi khôi phục bình thường mới xuất hiện. Bình thường dăm ba bữa phong chủ sẽ bình thường nhưng ngày mai họ đi Thiên Linh giới, không biết có thể gặp một lần hay không.

“Ta cũng không biết.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nàng cũng đang đợi.

Lấy tư chất của nàng, tăng một cảnh giới đến Kim Đan kỳ cơ hồ không có khả năng. Thọ nguyên dư lại còn khoảng hai trăm năm, trừ phi mẫu thân có thể phi thăng tìm nàng, nếu không hai người chỉ sợ không thể gặp lại.

“Tiểu thư, nếu không chúng ta đừng đi Thiên Linh giới.” Thương Nhĩ bỗng nhiên nói.

“Ta muốn đi.” Tầm Mạch Mạch ngữ khí kiên định.

“Tỷ lúc ban ngày không phải còn không muốn đi sao?” Thương Nhĩ không biết vì sao nàng thay đổi nhanh như vậy.

“Ta thông suốt.” Tầm Mạch Mạch xoa hai búi tóc tròn của Thương Nhĩ: “Chỉ có ta ở Thiên Linh giới, mẫu thân mới có động lực khắc phục tâm ma phi thăng.”

“Đúng rồi, tiểu thư đi Thiên Linh giới, phong chủ bởi vì quá nhớ người mới có thể khắc phực tâm ma, phi thăng lên Thiên Linh giới.” Thương Nhĩ cảm thấy mình đã đoán đúng chân tướng.

“Không sai!” Tầm Mạch Mạch cười hì hì. Nàng tư chất không tốt nhưng nương nàng là thiên tài tu luyện, không thể chỉ vì một tên tra nam làm hỏng tiên đồ. Chỉ cần khắc phục tâm ma, phi thăng là chuyện trong tầm tay.

Bỗng nhiên, trước mắt chợt lóe hồng quang, Tầm Mạch Mạch kinh hô một tiếng mạt hồng quang kia đã không thấy.

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Thương Nhĩ nhìn tiểu thư nhìn cục đá trên cổ tay chằm chằm, tò mò hỏi: “Sao tỷ lại mang cục đá này, đã không thể tấn công, không thể phòng ngự lại còn xấu chết.”

Thương Nhĩ không nhìn thấy, chẳng lẽ là ảo giác?

Tầm Mạch Mạch sờ Linh Lung thạch, trả lời Thương Nhĩ: “Cái này a, là bằng chứng khế ước.”

“Khế ước? Khế ước gì?” Thương Nhĩ hỏi.

[Khế ước đã lập, thân là tế phẩm, nếu nghĩ đổi ý, chắc chắn vạn kiếp bất phục.]

Nói đến khế ước trong đầu Tầm Mạch Mạch lập tức hiện ra những lời này. Kỳ thật nàng cũng không rõ nội dung cái khế ước này. Khi đó nàng quá nhỏ, chỉ mới năm tuổi, điều nhớ rõ duy nhất là sợ hãi bất lực khi hiến tế cùng những lời này khi khế ước thành lập. Còn có tín niệm nhất định phải hoàn thành khế ước.

“Thời điểm ta năm tuổi, được một người rất lợi hại cứu, ta cùng hắn ước định nhất định sẽ hồi báo hắn. Linh Lung thạch là bằng chứng hắn cho ta.” Cái gọi là tế phẩm, ý tứ chính là lấy tất cả của mình hồi báo đối phương đi.

“Lâu như vậy hắn vẫn không tới tìm tỷ sao?”

“Đúng vậy, hắn không có tới.” Hơn ba trăm năm, Tầm Mạch Mạch cũng sắp quên mình từng đáp ứng khế ước.

Có đôi khi nàng nghĩ đoàn sương đen kia đã sớm hết cũng nên, dù sao tu ma cũng nguy hiểm hơn tu tiên. Hơn nữa sau khi đến Thiên La tông nàng đã kiểm tra từ trong ra ngoài, không phát hiện khế ước nào trên người mình.

“Có khả năng đối phương thuận miệng, tỷ mới năm tuổi lại là người phàm, hắn lấy một cục đá dỗ tỷ chơi, hiện tại phỏng chừng quên luôn rồi.” Thương Nhĩ phân tích nói.

“Có lẽ.” Tầm Mạch Mạch nhét Linh Lung thạch về cổ tay áo: “Bất quá, ước định chính là ước định.”

Nàng đáp ứng mang Linh Lung thạch chờ đối phương tới tìm liền nhất định sẽ không tháo xuống.

“Vậy chúng ta đi Thiên Linh giới, ân nhân còn tìm được sao?” Thương Nhĩ đột nhiên hỏi.

“… Ờ ha.” Tầm Mạch Mạch ban đầu cả kinh sau đó nhún vai: “Có duyên chắc chắn sẽ gặp.”

………….

Hôm sau, đài Thiên Tinh.

Giờ Thìn ba khắc chính là lúc cửa vị diện mở, chỉ mở đúng một khắc đến giờ Tỵ sẽ đóng lại.

Tuy là chỉ mở một khắc nhưng nháy mắt khi cửa vị diện mở ra, linh khí từ Thiên Linh giới tràn xuống, đối với tu sĩ Huyền Linh giới cũng là đại cơ duyên. Nếu vận khí tốt đang ở bình cảnh, nhân lúc linh khí tràn xuống có thể đột phá cảnh giới.

Cho nên mỗi một ngàn năm, dù những tu sĩ biết mình tư chất không đủ vẫn nghĩ mọi cách cọ cơ duyên này.

Ở cửa tiểu viện, Tầm Mạch Mạch nhìn nơi mình đã sinh hoạt ba trăm năm, đáy mắt hiện lên tia không nỡ. Còn có mẫu thân đến bây giờ cũng chưa trở về, không biết tâm ma đã bình phục hay chưa.

“Tiểu thư, nếu không ta ở lại Xích Ninh phong chiếu cố phong chủ.” Thương Nhĩ biết tiểu thư nhà mình không yên tâm phong chủ, mỗi lần phong chủ tâm ma phát tác đều mất ngủ vài ngày, vẫn luôn chờ phong chủ khôi phục bình thường mới an tâm.

“Nương ta đâu cần người khác chiếu cố.” Tầm Mạch Mạch xoa đầu hài tử: “Là nàng chiếu cố ngươi đi, chúng ta đi Thiên Tinh đài.”

Có lẽ không còn mình thì tâm ma của mẫu thân sẽ không phát tác thường xuyên.

Tầm Mạch Mạch xoay người, mang theo Thương Nhĩ đi khỏi Xích Ninh phong. Mà ở chỗ bọn họ vừa đứng hiện lên một mat hồng ảnh yên tĩnh nhìn bọn họ đi xa.

Thời điểm hai người đến Thiên Tinh đài, Thiên Tinh đài đã kín chỗ. Trung tâm đứng mấy trăm người đệ tử môn phái, bọn họ đều có tư chất hơn người, căn cốt thanh kỳ, là đệ tử Huyền Linh giới vì đại hội này đặc biệt tuyển chọn.

“Tiểu thư, chúng ta qua bên kia?” Thương Nhĩ nhỏ giọng hỏi.

Theo lý thuyết, bọn họ là người Thiên La tông, hẳn nên đứng cùng đệ tử Thiên La tông nhưng thân phận Tầm Mạch Mạch xấu hổ lại đoạt Thiên Linh thạch trong tay Cổ Thanh Linh có nhân duyên rất tốt, lúc này đi qua cũng biết không vui vẻ.

Tầm Mạch Mạch nghĩ tìm đại một chỗ đứng là được, dù sao cửa vị diện mở ra, đứng đâu cũng không ảnh hưởng tuyển chọn.

“Muội muội, bên này.” Tầm Mạch Mạch đang tìm góc nào đó hẻo lánh bị Cổ Thanh Linh tinh mắt nhìn thấy, một tiếng gọi này khiến tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lại đây.

“Đây là người hôm qua đoạt Thiên Linh thạch của ngươi? Cư nhiên là cái linh căn hỏng.”

“Tư chất này đi Thiên Linh giới cũng là phế sài.”

“Bao nhiêu đệ tử ưu tú đều không thể đi lên, nàng cư nhiên có thể có danh ngạch nội bộ.”

Tới tham gia tuyển chọn, môn phái nào không phải tinh anh? Nhưng có thể được tuyển chọn chỉ có một phần. Phần dư lại bất cứ ai cũng có thiên phú cao hơn Tầm Mạch Mạch nhưng lại không có cơ duyên của nàng.

Nếu Tầm Mạch Mạch thiên tư hơn người, họ cũng chấp nhận nhưng nàng phế vật đến vậy lại có cơ duyên thế này khiến họ không thể không hận, không oán.

Trong nháy mắt, Tầm Mạch Mạch thấy lưng như bị kim chích, kéo Thương Nhĩ đế chỗ đệ tử Thiên La tông, mấy ánh mắt này mới bớt đi.

“Hừ!”

Nàng vừa thở dài nhẹ nhõm đã nghe tiếng hừ lạnh bên cạnh, nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện người cha tiện nghi của mình, đang ghét bỏ nhìn nàng.

Ánh mắt Tầm Mạch Mạch dời đi, giả vờ không thấy.

“Ngươi?” Cổ Ngọc Thành tức giận nhưng vẫn nói: “Hiện tại ngươi đã biết, ngươi không xứng có danh ngạch này.”

“Không xứng thì không xứng.” Tầm Mạch Mạch không sao cả nói.

“Ngươi lên Thiên Linh giới, với tư chất của ngươi, chắc chắn không có môn phái nào thu nhận làm đệ tử, ngươi đi có tác dụng gì?” Lời này của Cổ Ngọc Thành cũng có vài phần đạo lý, tư chất của Tầm Mạch Mạch ở Huyền Linh giới đã là hạ phẩm, có thể Trúc Cơ là do Tầm Ca dùng dược vật đắp lên. Tư chất thế này đi Thiên Linh giới cũng bị phỉ nhổ.

Danh ngạch nội bộ có thể giúp nàng vào Thiên Linh giới nhưng không để cho nàng một sư môn tốt.

“Tùy tiện ngài nói thế nào, danh ngạch ta sẽ không nhường ra.” Tầm Mạch Mạch giả mắt điếc tai ngơ.

“Muội muội, ngươi hiểu lầm, cha là vì tốt cho ngươi…” Cổ Thanh Linh giải thích nói.

“Ngượng ngùng, nương ta chỉ có một cái nữ nhi, ngươi đừng nhận loạn.” Tầm Mạch Mạch mềm giọng, cười tủm tỉm ngắt lời.

Cổ Thanh Linh xấu hổ không nói nữa.

Cổ Ngọc Thành thấy Tầm Mạch Mạch không nghe vào lười nói tiếp. Thấy sắp đến thời gian mở cửa vị diện bèn đi dặn dò đệ tử nhà mình, đơn giản là đi lên đoàn kết hỗ trợ linh tinh gì đó.

Cuối cùng, Cổ Ngọc Thành giao Cổ Thanh Linh vào tay đại đệ tử Đoạn Minh Hiên, dặn dò: “Minh Hiên, Thanh Linh liền giao cho ngươi.”

Cổ Thanh Linh trộm đỏ mặt, nhìn thoáng qua Đoạn Minh Hiên.

Đoạn Minh Hiên nhìn sư phụ, con ngươi màu hổ phách bình tĩnh như nước, khẽ ừ một tiếng.

Cổ Ngọc Thành quay đầu nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch bên cạnh thấy nàng ngẩng đầu nhìn không trung, thần sắc hơi đổi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bay khỏi đài Thiên Tinh.

Chỉ chốc lát sau, tới giờ, từ không trung truyền tới những tiếng chuông vang, tiếng chuông trong trẻo thuần hậu, xuyên thấu tầng trời, như thể quang hoa bảy màu rơi xuống.

Trong phút chốc, linh khí nồng đậm bao phủ cả Thiên Tinh đài.

Tức khắc chim thú tề tựu, cây cỏ tăng trưởng, cửa vị diện mở ra.

Tu sĩ trên Thiên Tinh đài vào một khắc này đều nhắm mắt tìm hiểu hoặc khoanh chân tu luyện, trân trọng cơ duyên ngàn năm có một này.

Chỉ có Tầm Mạch Mạch vẻ mặt tò mò nhìn không trung cùng những bóng người màu xám trắng.

Một cái, hai cái, ba cái…Tầm Mạch Mạch nhìn những bóng người từ cửa vị diện bay xuống rồi tản ra các nơi. Nàng phỏng đoán những người này cùng nương nàng giống nhau, từ Thiên Linh giới xuống Huyền Linh giới rèn luyện.

Bỗng nhiên, một đạo bạch quang rơi xuống bao phủ Tầm Mạch Mạch cùng Thương Nhĩ bên cạnh nàng cùng các nơi khác trên Thiên Tinh đài. Bên trong mỗi mạt sáng có một cục đá xanh băng chậm rãi rơi xuống, trừ nàng cùng Thương Nhĩ.

Nàng nhận ra đó là Thiên Linh thạch.

Quay đầu nàng phát hiện Cổ Thanh Linh cũng được quầng sáng bao phủ, đang duỗi tay tiếp nhận Thiên Linh thạch.

Tầm Mạch Mạch bĩu môi, tuy rằng có chút không cam lòng nhưng ai bảo tư chất Cổ Thanh Linh tốt hơn nàng nhiều. Nếu là người khác nàng cũng không để ý như vậy, nhưng kém Cổ Thanh Linh, nàng thấy thực xin lỗi nương.

“Ong~” Lại một tiếng chuông.

Đã qua một khắc.

Lúc này những đệ tử được quầng sáng lựa chọn cảm nhận được một cỗ linh lực tinh thuần giúp họ bay lên bầu trời.

Mà những đệ tử khác tuy rằng không cam lòng cùng mất mát nhưng chỉ là tạm lời, đường tu tiên rất dài, chỉ cần đạo tâm kiên định, ngàn năm sau tự bản thân họ có thể tu luyện phi thăng.

Cổ Ngọc Thành nhìn hướng cửa vị diện, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Trên Xích Ninh phong, Tầm Ca mặc một thân đồ đỏ, có chút thẫn thờ.

……

Một đầu khác cửa vị diện, người nào đó đang định nhập cư trái phép dừng lại bước chân.

“Làm gì vậy?” Nam tử cẩm y liều mạng chống lại kết giới, thúc giục: “Nhanh đi xuống, bị phát hiện bây giờ.”

Hắn thật vất vả mới có thể mở một lỗ nhỏ bên cạnh cửa vị diện, Đồ Thanh cư nhiên còn lằng nhằng.

“Nàng tới.” Đồ Thanh nửa thân thể đã bước vào cửa vị diện, chậm rì rì rụt chân trở về.

“Ai?”

“Tế phẩm cuối cùng.” Đồ Thanh đáp.