Chương 2

Tầm Mạch Mạch mang Thương Nhĩ trở về Xích Ninh phong đợi chốc lát đã thấy Tầm Ca trở về.

Váy đỏ như lửa, ngự kiếm mà đến, Tầm Mạch Mạch mỗi lần thấy cảnh này đều than một câu mẫu thân mỹ mạo, chỉ tiếc nàng chỉ kế thừa được ba phần.

“Nương.” Tầm Mạch Mạch vui sướиɠ gọi một tiếng.

“Ân.” Tầm Ca cả người như một khối băng, chỉ trước mặt nữ nhi mới hiện ra vài phần nhu tình.

“Mẫu thân thật uy vũ.” Tầm Mạch Mạch chân chó nịnh nọt.

“Vừa rồi con cũng ở?” Tầm Ca nhướn mày.

“Mẫu thân đánh nhau, Mạch Mạch tuy rằng không giúp được gì nhưng ở bên cạnh trợ uy vẫn được.”

Tầm Ca không nói gì, đi đến đình hóng gió tùy ý ngồi xuống. Thương Nhĩ có mắt nhìn lấy ra từ túi càn khôn một hồ linh tuyền pha trà cấp phong chủ cùng tiểu thư. Một màn này nếu để những tán tu ngoài kia thấy được nhất định ghen tỵ chết. Túi càn khôn là vật hiếm ở tu chân giới, đâu phải một đồng tử vẩy nước quét nhà có thể có được.

Tầm Ca nâng chung trà, nhấp một ngụm rồi ném cho Tầm Mạch Mạch một vật. Đó là một khối đá màu xanh băng, linh khí nồng đậm không ngừng cuồn cuộn tản ra. Còn ẩn theo một chút pháp tắc chi lực không thuộc về vị diện này.

Đúng là Thiên Linh thạch.

“Nương, linh thạch cho ta cũng không dùng được.” Tầm Mạch Mạch thả lại Thiên Linh thạch trên bàn, không hề động tâm. “Linh căn của ta đã phế, có đi Thiên Linh giới cũng chỉ tăng được một tiểu cảnh giới.”

Tu vi của nàng hiện tại là Trúc Cơ sơ kỳ, có tăng một tiểu cảnh giới là Trúc Cơ trung kỳ, không bõ đi một chuyến tới Thiên Linh giới.

Hơn nữa, nếu không thể vượt một đại cảnh giới, kết đan, thọ nguyên của nàng cũng không gia tăng, so với đi Thiên Linh giới tu luyện không bằng ở lại bồi mẫu thân.

“Như thế nào, chẳng lẽ con còn định đem trả cho Cổ Thanh Linh?” Tầm Ca nhìn nữ nhi.

“Đương nhiên không được, mẫu thân vất vả mới giành được, có vứt đi cũng không cho nàng.” Tầm Mạch Mạch lập tức phủ nhận “Con chính là cảm thấy, cho con quá lãng phí, không bằng cho Thương Nhĩ.”

“Tiểu thư?” Thương Nhĩ vẫn đứng bên cạnh bỗng hoảng sợ.

“Thương Nhĩ tuy rằng còn nhỏ nhưng tư chất và ngộ tính thực tốt, hắn nếu có thể đi Thiên Linh giới, vận khí tốt còn có thể thành tiên đi.” Xích Ninh phong của bọn họ tổng cộng có ba người, nàng không đi lại không muốn tiện nghi người ngoài liền nghĩ cấp Thương Nhĩ.

“Thương Nhĩ không cần, Thương Nhĩ không đi Thiên Linh giới.” Thương Nhĩ bị dọa đến trắng bệch khuôn mặt nhỏ, trực tiếp quỳ trên đất.

“Ngươi làm gì đó, đứng lên.” Tầm Mạch Mạch thấy tiểu hài tử bị dọa đến quỳ trên mặt đất lập tức qua kéo người đứng lên nhưng người cố chấp muốn quỳ, kéo thế nào cũng không được.

Tầm Ca nhìn đứa trẻ quỳ trên đất. Tuy rằng bên ngoài là tiểu đồng vẩy nước quét nhà của Xích Ninh phong nhưng Tầm Mạch Mạch coi như em trai mà nuôi nấng. Chỉ qua sáu, bảy năm đã là Luyện Khí tầng sáu, lại thêm mười năm nữa có lẽ có thể Trúc Cơ.

“Đứng lên đi.” Tầm Ca mở miệng, hài từ lúc này mới nghe lời đứng dậy.

“Nương, linh thạch thì sao?” Tầm Mạch Mạch nhìn mẫu thân mình.

Tầm Ca không nói chuyện, lấy ra từ túi càn khôn một vật đặt lên bàn.

Tầm Mạch Mạch tập trung nhìn tức khắc cả kinh lui về phía sau. Bởi vì mẫu thân nàng vừa mới lấy ra là một khối Thiên Linh thạch.

“Nương, người… người lấy cả hai khối Thiên Linh thạch?” Nàng vẫn biết mẫu thân bưu hãn, nhưng bưu hãn thành cái dạng này Cổ Ngọc Thành cũng không đồng ý đi.

“Sao có thể, một khối là ta mang xuống từ Thiên Linh giới.” Tầm Ca nói.

“Mang từ Thiên Linh giới xuống?” Tầm Mạch Mạch tức khắc lại hoảng sợ: “Nương, người trước kia là tu sĩ Thiên Linh giới?”

Thương Nhĩ cũng kinh ngạc nhìn phong chủ nhà mình.

Cửa vị diện mỗi ngàn năm lại mở một lần, tu sĩ Huyền Linh giới có thể đi lên, tu sĩ Thiên Linh giới tự nhiên cũng có thể đi xuống.

Có người sẽ hỏi, Thiên Linh giới tu luyện tốt hơn, sao tu sĩ Thiên Linh giới còn đi xuống? Đó là bởi vì Huyền Linh giới thiếu một cơ hội phi thăng.

Tu sĩ Huyền Linh giới chịu pháp tắc khống chế, tu vi đỉnh Nguyên Anh kỳ có thể độ kiếp phi thăng mới có thể tiếng vào Thiên Linh giới. Mà Thiên Linh giới pháp tắc rộng hơn, phải đỉnh Đại thừa kỳ mới có thể độ kiếp phi thăng.

Cho nên những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị thương hay muốn rèn luyện đều có thể xuống Huyền Linh giới trải qua một lần độ kiếp, để thiên lôi rèn luyện, chữa khỏi ám thương, củng cố căn cơ.

“Ân.” Tầm Ca nhìn về phía chân trời, có chút hoài niệm nói: “Năm đó ta hạ giới rèn luyện, sư huynh sợ ta không phi thăng được, cho ta một khối Thiên Linh thạch. Nếu có bất trắc ta không phi thăng được có thể chờ cửa vị diện mở ra, nhờ Thiên Linh thạch mà trở về Thiên Linh giới.”

“Vậy ngày mai nương về Thiên Linh giới sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Không” Tầm Ca lắc đầu “Ta không quay về, hai khối Thiên Linh thạch này các ngươi cầm, ngày mai đi Thiên Linh giới đi.” Nàng đoạt Thiên Linh thạch chỉ vì không muốn tiện nghi Cổ Thanh Linh thôi.

Tầm Mạch Mạch khó hiểu nhìn mẫu thân.

“Nương, ngài vì cái gì không về Thiên Linh giới? Nơi này còn có gì cho ngài lưu luyến sao?”

“Ta không về được, cũng không thể trở về. Nếu ta trở về, Cố Ngọc Thành cũng có thể phi thăng tiến vào Thiên Linh giới.” Tầm Ca nguyên bản bình tĩnh lại lộ ra một tia dữ tợn “Hắn hủy hoại ta, ta không cho hắn tốt, ta muốn hủy tiền đồ của hắn, khiến hắn chết già ở Huyền Linh giới.”

Đoạn tuyệt tiên đồ!

Đối với tu sĩ mà nói, đây là nguyền rủa độc ác cỡ nào, Tầm Mạch Mạch chỉ thấy cả người phát lạnh.

Cũng có chút hiểu được tại sao ba trăm năm qua Cổ Ngọc Thành không muốn thấy mẹ con mình, mẫu thân hận Cổ Ngọc Thành như vậy cũng không chịu hủy song tu khế ước.

Bọn họ đây là dùng quãng đời còn lại tra tấn nhau.

“Nương, chúng ta buông được không? Không dây dưa cùng hắn, hủy song tu khế ước đi.” Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng cầu xin.

“Không được.” Tầm Ca sắc mặt đột biến đánh bay Tầm Mạch Mạch ra ngoài, quanh người toàn là khí tràng thô bạo.

“Nương…” Tầm Mạch Mạch hoảng sợ gọi một tiếng.

Tầm Ca hoàn hồn, biết mình lại mất khống chế, nhìn qua nữ nhi rồi ngự kiếm bay đi.

Thương Nhĩ nhìn Tầm Mạch Mạch ngã ngồi trên mặt đất liền chạy lại đỡ nàng dậy: “Tiểu thư, tỷ có sao không?”

“Thương Nhĩ, tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Biến nương ta thành như vậy?” Mẫu thân nàng vốn là một người cương trực thẳng thắn, một nữ tử tiêu sái lại bởi vì Cổ Ngọc Thành mà tự nhốt mình ở Xích Ninh phong ba trăm năm. Thậm chí tâm ma quấn thân, tu vi không thể tăng tiến.

“Dù sao không phải thứ gì tốt.” Thương Nhĩ nói chắc chắn.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch thầm chấp nhận, tình yêu tuyệt đối không phải thứ tốt gì.

……

Thiên Linh giới, ngoài thành Lạc Vô.

Đồ Thanh mặt không biểu tình nhìn thẳng tế phẩm thứ mười một, xác nhận: “Ngươi muốn vi phạm khế ước?”

“Ngươi đã cứu ta một mạng, ta có thể đáp ứng một yêu cầu để báo đáp.” Tần Hồng Ngọc nói như thể bố thí.

Đồ Thanh cười lạnh, nhắc nhở: “Dựa theo khế ước, ngươi là tế phẩm của ta, tất cả của tế phẩm đều thuộc về chủ nhân.”

“Chủ nhân? Một cái Kim Đan hậu kỳ như ngươi cũng xứng?” Tần Hồng Ngọc khinh miệt: “Ta khuyên ngươi đừng có được một tấc tiến một thước, nhân lúc ta còn nguyện ý đồng ý một yêu cầu, nhanh cút.” Đồng thời một cỗ uy áp thuộc về Nguyên Anh kỳ hướng về phía nam nhân mang mặt nạ.

Xác thật trăm năm trước người này từng cứu nàng, nhưng tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, hiện giờ nàng đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, sao có thể chấp nhận một tu sĩ Kim Đan kỳ làm chủ nhân?

Đồ Thanh híp híp mắt, đồng tử mặc ngọc lộ ra sát ý lạnh băng, bàn tay hắn run nhè nhẹ, khuôn mặt sau mặt nạ màu ngân bạch thoáng tái nhợt.

Tần Hồng Ngọc cho rằng đối phương kinh sợ uy áp của mình nhưng người quen thuộc với Đồ Thanh sẽ biết, hắn đây là phẫn nộ đến cực điểm.

“Ta hiểu được, trả ta Linh Lung thạch, giải trừ khế ước.” Đồ Thanh duỗi tay, đòi Linh Lung thạch lưu lại cho Tần Hồng Ngọc khi lập khế ước.

Tần Hồng Ngọc thấy Đồ Thanh quả nhiên đồng ý giải trừ khế ước, vừa lòng nở nụ cười, lấy một khối đá màu đen và truyền tin phù ra từ túi càn khôn.

“Sau này có việc, có thể dùng truyền tin phù tìm ta.”

Đồ Thanh không cần truyền tin phù mà đem Linh Lung thạch bóp nát trước mặt Tần Hồng Ngọc.

Tần Hồng Ngọc nhăn mày, phát hiện có điều không đúng nhưng chưa kịp để nàng nghĩ thêm một cỗ uy áp đã bao phủ trên người nàng cắn nuốt linh lực.

Chẳng qua chỉ một lát, tu vi nàng từ Nguyên Anh ngã xuống Kim Đan kỳ, còn tiếp tục lùi.

“Tại sao lại như vậy? Ngươi đã làm cái gì?” Tần Hồng Ngọc không thể ngăn cản tu vi xói mòn, chỉ có thể hoảng sợ hét chói tai.

“Đại khái hơn ba trăm trước, ngươi bị đồng môn ám toán, Kim Đan tán loạn, ngươi quỳ trên đất cầu ta cứu ngươi. Ta chấp nhận ngươi hiến tế, ký kết khế ước, giúp ngươi tái tạo Kim Đan, giải quyết đồng môn.”

Khóe môi phía dưới mặt nạ hơi cong lên, âm thanh lại lạnh băng như dòi ăn xương.

“Ngươi không cảm thấy trạng thái bây giờ cùng lúc đó đặc biệt giống nhau?”

“Này… Chuyện này không có khả năng, vết thương của ta rõ ràng đã lành. Ngươi không thể đảo ngược thời gian…” Tần Hồng Ngọc không thể tin tưởng, đã qua ba trăm năm, nàng đã kết Nguyên Anh, sao có thể quay lại bộ dáng lúc Kim Đan tán loạn?

“Khế ước là ngươi đồng ý, hiện giờ ngươi muốn bội ước. Như vậy tất cả những gì ngươi đạt được sau khi ký khế ước đều sẽ trả lại cho ta, bởi vì đó là ta cho ngươi.” Đồ Thanh rất vui lòng giải thích nguyên nhân cho mỗi một tế phẩm bội ước, sau đó nhìn bọn họ hối hận chết đi.

“Ta không vi phạm khế ước, ta nguyện ý làm tế phẩm của ngươi, cầu ngươi buông tha ta.” Tần Hồng Ngọc hối hận, nàng thật vất vả tu luyện, có thể vào Thương Nguyệt môn, tiên đồ rộng mở, nàng không thể chết ở chỗ này.

“Đã muộn, Linh Lung thạch đã nát.” Một đoàn bột phấn màu đen từ trong tay Đồ Thanh rơi xuống, chính là Linh Lung thạch vừa bị hắn bóp nát.

“Xin ngươi, ta cùng ngươi ký lại khế ước, ngươi cho ta thêm một khối Linh Lung thạch, lần này ta sẽ không bao giờ vi phạm khế ước.” Tần Hồng Ngọc Kim Đan đang tan vỡ, nếu vỡ hoàn toàn thì nàng sẽ tu vi tẫn hủy, trở thành phàm nhân.

Nàng không thể, chỉ có thể cầu xin nam nhân trước mặt. Nàng biết, đối phương có năng lực này, tựa như hơn ba trăm năm trước.

Đồ Thanh không để ý, từ đầu tới cuối chỉ lạnh lùng nhìn cho đến khi một tia linh lực cuối cùng của Tần Hồng Ngọc tiêu tán, chờ nàng hoàn toàn thành một phế nhân, mới nói: “Như vậy, mới xem như hết nợ.”

“Tên ma quỷ này, ta muốn gϊếŧ ngươi.” Tu vi tẫn hủy, cuộc đời này của nàng xem như hết, Tần Hồng Ngọc trên mặt lộ ra sát ý, bóp nát viên hồng ngọc trên cổ tay. Đây là thủ pháp bảo mệnh của sư phó cho nàng. Một kích toàn lực của đại năng tu vi Xuất Khiếu kỳ đánh tới.

Đồ Thanh chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, làm sao đỡ được một kích này, tưởng như sẽ bị đánh chết thì một chiếc quạt trắng bay đến đỡ giúp một kích lôi đình vạn quân.

Toàn bộ quá trình, mí mắt Đồ Thanh cũng chưa nâng.

Khí kình tan đi, một nam tử khoác áo lông chồn, dung mạo yêu dị ung dung đi ra từ bên cạnh. Hắn nhìn Tần Hồng Ngọc bị chấn đến chết ngất bên cạnh, mắt đào hoa khẽ nháy, thở dài: “Ngươi cần gì bóp nát Linh Lung thạch trước mặt nàng, chiêu một hồi thị phi. Nếu không có ta ngươi sẽ phải hồi tộc tu dưỡng trăm năm đó.”

Đồ Thanh không thèm giải thích, xoay người rời đi.

Nam tử mặc cẩm y bất đắc dĩ đi theo: “Thôi, thôi, có ta che chở, không có ai có thể làm ngươi bị thương.”

“Không cần che chở ta.” Đồ Thanh lạnh lùng nói.

“Ngươi tiểu tử này, không biết tốt xấu. Nếu không phải ta nhìn phân lượng ngươi là Ám Ma duy nhất sinh ra trong vạn năm qua thì với tính tình thối này ai muốn quan tâm ngươi.” Nam tử cẩm y ghét bỏ nói.

“Nhiều chuyện!” Đồ Thanh căn bản không cảm kích.

Nam tử cẩm y tức không nhẹ nhưng nghĩ đến những gì Đồ Thanh trải qua lại không đành lòng. Tế phẩm này là cái thứ mười một đi, cùng mười cái tế phẩm trước không có một cái tuân thủ ước định, đúng là quá xui xẻo.

“Kỳ thật chuyện này cũng có thể lý giải.” Nam tử cẩm y khuyên nhủ: “Khi ký khế ước ngươi còn chưa hóa hình người, người khác chỉ thấy một đoàn sương đen lại lấy phương thức hiến tế lên sân khấu, chính là đặc thù của ma vật. Đương nhiên chúng ta là ma không có sai. Nhưng người bình thường nào sẽ vì được ma vật cứu một lần đồng ý làm tế phẩm cả đời chứ.”

Đồ Thanh trầm mặc đi về phía trước, khí áp quanh thân cũng không vì lời nói của nam tử cẩm y mà thay đổi.

“Tế phẩm chỉ là phương tiện tu luyện, kỳ thật ngươi có thể quen biết tìm hiểu một nữ tu, sau đó lại…”

“Ta muốn tu vô tình đạo.” Đồ Thanh bỗng lên tiếng.

“Nhanh như vậy đã quyết định?” Nam tử cẩm y có chút kinh ngạc.

“Các ngươi không phải đều tu vô tình đạo sao?” Đồ Thanh lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi không có một người có thể thoát ma thành tiên chứng tỏ con đường này không thể đi.”

“Ngươi không cần tuyệt vọng như vậy.” Tuy rằng trong lịch sử Ám tộc bọn họ, thoát ma thành tiên chỉ là hy vọng xa vời, nhưng mây mưa cũng chưa hưởng qua đã tu vô tình đạo liền có chút đáng tiếc: “Không phải còn một tế phẩm sao? Nhìn qua lại nói.”

“Cũng đúng, tu vô tình đạo không cần tế phẩm, nhân tiện giải quyết luôn.”

Nói là làm, Đồ Thanh dừng chân cảm nhận khối Linh Lung thạch thứ mười hai. Khi ký kết khế ước, hắn đưa ra mỗi một khối Linh Lung thạch đều là một bộ phận trên cơ thể, cho nên chỉ cần hắn muốn là có thể cảm nhận Linh Lung thạch đang ở đâu.

“Tìm được rồi.” Một lát sau, Đồ Thanh mở to mắt.

“Ở nơi nào?”

“Huyền Linh giới.” Đồ Thanh nhíu mày: “Đến hạ giới, đưa ta xuống.”

“Ngươi thật là một chút cũng không khách khí, cửa vị diện muốn mở là mở?” Nói nhẹ nhàng như cửa nhà mình ấy, mở liền ra.

Đồ Thanh quay đầu nhìn khinh thường.

“Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ ta liền không biết hiện tại ngươi có biểu tình gì.” Nam tử cẩm y điên cuồng phẩy quạt: “Mở cửa vị diện tiêu hao rất lớn, bất quá mấy ngày nữa là ngày các đại môn phái liên thủ tuyển chọn đệ tử từ hạ giới, cửa vị diện lúc đó sẽ mở, ngươi có thể nhân cơ hội đi xuống.”

Đồ Thanh gật đầu, không nói nửa lời.