Chương 29

Thời điểm Đồ Thanh quyết định không thu hồi Linh Lung thạch, bảo tồn khế ước với Tầm Mạch Mạch, Khê Cốc liền biết, hắn sẽ chữa khỏi cho nàng.

Phương pháp chữa khỏi Tầm Mạch Mạch xác thực có, hơn nữa không chỉ một cái.

Nhưng lập tức chữa khỏi thì chỉ có một, sử dụng Ám Ma tộc hiến tế chi lực.

Khế ước là chế ước hai bên, tế phẩm hiến tế chính mình hướng Ám Ma hứa nguyện, mà thực hiện nguyện vọng là căn nguyên của Ám Ma.

Ám Ma mỗi khi thực hiện nguyện vọng, ở nhân gian thiết trí tế phẩm đều tiêu tốn hơn ngàn năm nguyên thần lực.

Nhưng bọn họ vẫn thiết trí một ít tế phẩm vì tế phẩm càng nhiều tu luyện càng nhanh, hơn nữa người này phản bội thì có người khác tiếp nhận. Mỗi một Ám Ma trước khi hóa hình đều tiêu tốn gần vạn năm nguyên thần.

Bất quá, sau khi hóa hình không thể tùy tiện dùng lực hiến tế.

Ám Ma vào đời tu luyện chỉ có một lần hiến tế, một khi vận dụng tu vi sẽ hư ảo, biến về nguyên hình.

Nếu dùng lần nữa sẽ hóa thành ám thạch, ngàn vạn năm sau sinh ra linh thức cũng không phải Ám Ma trước đó.

“Hiện tại lập tức chữa khỏi?” Khê Cốc thu quạt xếp, nghiêm túc vài phần “Ngươi sẽ không dùng hiến tế chi lực đi?”

Đồ Thanh trầm mặc, ánh mắt lóe một chút.

“Chữa khỏi nàng ta không phản đối nhưng muốn dùng lực hiến tế thì ta không đồng ý.”

Khê Cốc hiểu biết Đồ Thanh, nếu mình đoán không đúng hắn sẽ phản bác. Không phản bác chính là cam chịu.

“Vì cái gì?”

Đồ Thanh nghi hoặc.

“Vì cái gì?” Khê Cốc tức đến cười “Lần hiến tế chi lực cuối cùng quá quan trọng. Trị liệu cho Tầm Mạch Mạch có biện pháp khác, dùng lực hiến tế chính là gϊếŧ gà mà dùng dao mổ trâu.”

“Nàng là tế phẩm cuối cùng của ta, lực lượng này quá nửa đều dùng trên người nàng, dùng trước hay sau cũng thế.”

“Quá lãng phí.” Khê Cốc quyết không đồng ý.

“Phương pháp khác quá chậm, mất những mười mấy năm.”

Trong đầu Đồ Thanh lúc này toàn là bộ dáng Tầm Mạch Mạch nho nhỏ cuộn tròn trong huyết sát trận, hắn hận không thể lập tức trị khỏi cho nàng.

“Mười mấy năm thì sao? Với một tu sĩ mười mấy năm chính là một cái chớp mắt.”

Khê Cốc chán nản.

“Một thân tu vi của ngươi tu luyện hết ba trăm năm, phế đi mười một cái tế phẩm đổi lấy, nói không cần liền không cần, không lãng phí sao?”

“Thân tu vi này, ta vốn không muốn.”

Đồ Thanh ngay từ đầu muốn chuyển tu vô tình đạo. Vô tình đạo cũng phải tu từ đầu cho nên thân tu vi này hắn không luyến tiếc.

“Ta biết bây giờ ngươi nghĩ gì, có phải ngươi cảm thấy Tầm Mạch Mạch lúc nhỏ đem ma tu kia thành ngươi mà mạng cũng có thể bỏ. Phần tâm và hành động này coi như đã hoàn thành khế ước nên ngươi gấp không chờ nổi muốn trị khỏi nàng, một khắc cũng không muốn đợi.”

Đồ Thanh không có trả lời nhưng hắn quả thật nghĩ như vậy. Hắn muốn trị khỏi cho Tầm Mạch Mạch, để nàng không cần vì không thể tu luyện mà mất mát hối hận.

“Đồ Thanh, ngươi có phải đã quên? Ngươi là chủ nhân, nàng là tế phẩm, nàng báo đáp ngươi là chuyện đương nhiên. Hơn nữa chính nàng nhận nhầm người báo ân sai, đâu có quan hệ với ngươi?”

Khê Cốc tâm bình khí hòa nói.

“Nhân tâm dễ đổi, Tầm Mạch Mạch năm tuổi còn là hài tử hồn nhiên, nàng khi đó thật tâm muốn hồi báo ngươi nhưng đâu đảm bảo hiện giờ nàng còn như vậy? Những tế phẩm trước đó của ngươi lúc ngươi cứu các nàng, người nào không thật tình?”

Đồ Thanh thần sắc biến đổi, cuối cùng yên tĩnh lại.

Khê Cốc nói đúng, nhân tâm dễ đổi, Tầm Mạch Mạch làm như thế chỉ là làm chuyện tế phẩm nên làm mà thôi, mình không cần nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Linh mạch nàng cũng không phải mình hủy cho nên mình không cần chịu trách nhiệm, nàng cũng đâu hoàn thành khế ước với mình?

Chính mình muốn trị tốt tế phẩm cho nên kích động nhưng dùng tới lực hiến tế đúng là khoa trương.

“Ta đã biết.”

Đồ Thanh hoàn toàn bình tĩnh.

Khê Cốc thấy Đồ Thanh bình tĩnh lại, không nhịn được thở dài trong lòng.

Gia hỏa này chính là hài tử không được ăn đường bỗng nhiên được một chuỗi đường hồ lô, liền mừng như điên hận không thể đem tất cả đồ trên người cho người bán đường hồ lô. Nhưng chuỗi đường hồ lô kia vốn chính là của hắn.

“Bất quá Tầm Mạch Mạch cần trị nếu không tu vi không thể tăng lên.”

Khê Cốc búng lá khô không biết rơi xuống lúc nào trên áo lông chồn.

“Muốn trị thương cho nàng cần Dược trì của Thập Phương lâu. Ta đi Thập Phương lâu tra xét giúp ngươi xem có thể đổi Linh Chất Tử lấy cơ hội đến Dược trì không.”

Đồ Thanh nói lời cảm tạ.

“Ngươi nên cảm ơn ta.”

Khê Cốc thản nhiên tiếp thu, cười nói.

“Nguyên bản thời điểm ngươi quyết định thực hiện khế ước cuối cùng, việc ta dẫn đường cũng xem như kết thúc. Chờ việc này chấm dứt, ta liền rời đi.”

Đồ Thanh nao nao sau đó gật đầu nhẹ một cái.

Khê Cốc nhìn chằm chằm Đồ Thanh trong chốc lát, nghĩ hắn tính cách cực đoan, sợ mấy lời vừa rồi của mình uốn cong thành thẳng, nhịn không được nói thêm.

“Những lời vừa rồi của ta không biểu hiện tiểu mười hai nhất định sẽ thay đổi. Ngươi trả giá ít một chút đến lúc bị phản bội cũng không quá phẫn nộ. Đương nhiên ta cũng không nói ngươi sẽ bị phản bội, ta là nói…”

Khê Cốc càng nói càng loạn, cuối cùng cũng không rõ mình muốn nói cái gì. Hắn sợ Đồ Thanh hãm sâu vào, trả giá quá nhiều lại không được hồi báo sẽ thành tâm ma.

Đồ Thanh khả năng còn chưa phát hiện, Tầm Mạch Mạch trong lòng hắn không đơn thuần chỉ là tế phẩm.

“Ta đã biết.”

Đồ Thanh nửa hiểu nửa không gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.”

Khê Cốc cười cười, không cần nhiều lời nữa, lấy ra phi kiếm thuận gió mà đi.

…………..

Vô Cực tiên môn.

Lâm Bắc Cố cầm ba bình Linh Chất Tử mới mua được từ Hương An thành cùng ba bình của tiểu sư đệ đến tìm sư bá Thoại Thanh chân nhân.

Thoại Thanh chân nhân là một kiếm tu, tuổi trẻ đã học luyện khí, bởi vì thiên phú dị bẩm mà trở thành một trong số ít luyện khí sư đại năng.

Sư phụ Lâm Bắc Cố là Huyền Chân chân nhân nói bản mạng pháp khí lúc trước là sư huynh Thoại Thanh chân nhân luyện chế nên lần này tăng cấp pháp khí cũng nhờ sư huynh.

“Sư bá.” Lâm Bắc Cố đứng ngoài lò kiếm hướng vào bên trong gọi.

“Là Lâm Bắc Cố sao? Vào đi.” Chỉ chốc lát sau một âm thanh thô cát từ trong lò kiếm truyền ra.

Lâm Bắc Cố lúc này mới đẩy cửa vào. Vừa vào cửa đã bị hơi nóng ập vào mặt. Chẳng qua chỉ cách một cánh cửa mà như thể hai thế giới.

Lâm Bắc Cố vội vàng dùng linh lực bao lấy thân thể tiếp tục đi vào bên trong, càng vào trong hơi nóng càng nực.

“Mua được Linh Chất Tử?”

Một đại hắn mặt râu quai nón đang ngồi trên mặt đất cháy đen, bên cạnh hắn có một bếp lò thật lớn có ngọn lửa xanh không ngừng phun ra, người này chính là Thoại Thanh chân nhân.

“Sư bá đang luyện khoáng thạch quý hiếm?”

Lâm Bắc Cố cười hỏi.

“Không sai, mấy ngày trước ta vô tình có được một khối tiên linh thạch.”

Thoại Thanh chân nhân giơ ra một bếp lò đen nhánh chỉ lớn bằng bàn tay, bên trên khảm năm viên đá quý, trong hỏa lực lại rực rỡ lấp lánh, đúng là giám linh bảo lô.

“Lấy ra đây, ta nhìn xem sư phụ ngươi mua được Linh Chất Tử có phù hợp hay không.”

Lâm Bắc Cố đem từ túi càn khôn ra sáu bình Linh Chất Tử.

“Nha, thu hoạch lần này không nhỏ, sáu bình đều mua ở Hương An thành?”

Biển hoa ngoài Hương An thành có Thái Sơ Điệp, Thoại Thanh chân nhân cũng biết.”

“Ba bình này đúng.”

Lâm Bắc Cố đem ba bình Linh Chất Tử mua được từ hội đấu giá phân ra.

Lần lượt kiểm tra hai bình đều đủ tư cách, sáng ba viên trong năm viên đá trên giám linh bảo lô.

Bình tiếp theo thế nhưng cả năm viên đá đều sáng.

“Di!” Thoại Thanh chân nhân kêu nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một mạt kinh hỷ “Linh Chất Tử cấp năm.”

Theo giám linh bảo lô đánh giá Linh Chất Tử có thể chia thành năm cấp bậc từ một đến năm. Mà Linh Chất Tử cấp năm chính là loại tinh khiết nhất, lực lượng mạnh nhất, dùng nó luyện chế pháp khí hiệu quả đương nhiên cũng là tốt nhất.

“Xem ra lần này Huyền Chân vận khí không tồi, một lọ này có thể so với ba bình. Không hổ là biển hoa ngàn linh có Thái Sơ Điệp, phẩm chất Linh Chất Tử rất cao.” Thoại Thanh chân nhân cười ha ha nói.

“Một lọ so với ba bình? Vậy chúng ta chỉ cần thu thập thêm ba bình là được.” Lâm Bắc Cố nghe xong cũng kinh hỷ một trận.

“Muốn thế thì ba bình này cũng phải cấp ba trở lên mới được.”

Vừa nói Thoại Thanh chân nhân vừa đem Linh Chất Tử thu tốt, lại bắt đầu kiểm tra ba bình Linh Chất Tử còn lại.

Năm viên đá quý lại đồng thời sáng lên.

“Cấp năm?”

Lâm Bắc Cố sợ hãi kêu ra tiếng.

Thoại Thanh chân nhân có chút kinh ngạc.

“Vận khí tốt như vậy? Thu được liên tiếp hai bình Linh Chất Tử cấp năm?”

Thoại Thanh chân nhân không dừng tay kiểm tra tiếp hai bình đều là Linh Chất Tử cấp năm.

Thu được một bình là vận khí, liên tiếp thu được bốn bình thì chắc chắn không phải. Đây là Linh Chất Tử cấp năm, mười năm đều không ra được một lọ, ngươi ra liền bốn bình?

“Ngươi nói ba bình này không phải mua từ Hương An thành, vậy lấy từ đâu?”

Thoại Thanh chân nhân hỏi.

“Ba bình này là tiểu sư đệ đưa sư tôn.”

Lâm Bắc Cố cũng có chút ngơ ngẩn, tiểu sư đệ đưa ba bình Linh Chất Tử cư nhiên tất cả đều là cấp năm.

“Đệ tử mới thu kia của Huyền Chân? Đệ tử đó không phải mới lên từ Huyền Linh giới sao, lấy đâu ra Linh Chất Tử?”

Thoại Thanh chân nhân chưa gặp tiểu đồ đệ của sư đệ nhà mình nhưng hắn biết sư đệ đi Thiên Duyệt tông chọn một đệ tử quan môn.

“Khi còn ở hạ giới tiểu sư đệ ở Xích Ninh phong, phong chủ vốn là đệ tử hạ giới rèn luyện của Thập Phương lâu.”

Lâm Bắc Cố giải thích nói.

“Linh Chất Tử này là của đệ tử hạ giới rèn luyện kia.”

“Đệ tử Thập Phương lâu?”

Thoại Thanh chân nhân lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

“Thập Phương lâu từ trước đến nay đại tài khí thô, có Linh Chất Tử tuyệt phẩm cũng không kỳ quái.”

“Sư bá, có bốn bình Linh Chất Tử cấp năm này, pháp khí của sư tôn có thể bắt đầu luyện chế?”

Lâm Bắc Cố kích động hỏi, chỉ cần sư bá gật đầu hắn có thể báo ngay cho sư phụ tin tốt này.

“Luyện chế là có thể luyện chế, chỉ đáng tiếc…” Thoại Thanh chân nhân lộ vẻ mặt đáng tiếc.

“Sư bá, Linh Chất Tử đủ rồi, còn thiếu cái gì?”

Lâm Bắc Cố khó hiểu, chẳng lẽ là nơi nào xảy ra vấn đề.

“Sư phụ ngươi khổ cực thu thập nhiều Linh Chất Tử cấp ba trở lên như vậy là vì muốn bản mạng pháp khí có khí linh. Nhưng kỳ thật xác xuất chỉ có ba thành, nếu có thể có thêm bốn, năm bình Linh Chất Tử tuyệt phẩm thì xác suất luyện ra khí linh có năm thành.”

Thoại Thanh chân nhân tuy rằng là đại sư luyện khí, qua tay vô số pháp khí lại chưa bao giờ có pháp khí có khí linh.

Hắn nằm mơ đều muốn chế tạo được pháp khí sinh ra khí linh, nếu ba thành chỉ là thử thời vận nhưng đạt tới năm thành lại khiến hắn tâm động.

“Sư bá, Linh Chất Tử tuyệt phẩm vốn khó có được, nơi nào có thể có bốn, năm bình?”

Lâm Bắc Cố nghe đều thấy sư bá mình quá tham lam.

“Không phải Thập Phương lâu có sao?”

Thoại Thanh chân nhân đã rơi vào ảo tưởng mình sắp tạo ra khí linh, sao quản được tìm ở nơi nào.

“Một đệ tử hạ giới rèn luyện tùy tiện có thể có ba bình Linh Chất Tử, còn tùy tay tặng cho tiểu sư đệ ngươi, ngươi cảm thấy Thập Phương lâu sẽ thiếu Linh Chất Tử tuyệt phẩm sao? Bảo sư phụ ngươi đi Thập Phương lâu muốn…”

“Thứ này có thể muốn được sao?”

“Không cần biết dùng cách gì, nói sư phụ ngươi tìm cho ta ít nhất năm bình Linh Chất Tử tuyệt phẩm bằng không ta không luyện.” Thoại Thanh bá đạo nói.

“A?” Lâm Bắc Cố trợn tròn mắt, như thế nào lại không luyện.

Lâm Bắc Cố không có cách nào đành trở về bẩm báo với sư phụ.

Huyền Chân chân nhân vừa nghe nói pháp khí có năm thành tỷ lệ sinh ra khí linh cũng kích động. Nếu pháp khí có khí linh lại thêm mình cẩn thận ôn dưỡng, có thể tăng hy vọng vào Đại Thừa kỳ.

Còn không phải đi Thập Phương lâu muốn mấy bình Linh Chất Tử tuyệt phẩm sao? Ta lấy đồ đổi còn không được sao?

“Sư tôn, hay người hỏi lại tiểu sư đệ xem trên người Tầm Mạch Mạch còn Linh Chất Tử hay không, chúng ta trao đổi với nàng sẽ thuận lợi hơn một ít.” Lâm Bắc Cố kiến nghị.

“Không được.”

Huyền Chân chân nhân do dự một lát liền cự tuyệt.

“Nếu nha đầu kia là đệ tử Thập Phương lâu, đồ trên người cũng coi như của Thập Phương lâu, nếu ta cầm đồ của nàng, sau này người Thập Phương lâu biết cũng sẽ đến tìm ta. Nếu như thế không bằng trực tiếp đi Thập Phương lâu, đỡ phải cuối cùng nhân gia nói ta ỷ lớn hϊếp nhỏ.”

Hắn đường đường là đại năng Xuất Khiếu kỳ, sao có thể bắt nạt một tiểu bối Trúc Cơ. Lại nói một tiểu bối tu vi thấp, trên người toàn bảo vật rất dễ rước họa sát thân.

Người ta cho Thương Nhĩ ba bình Linh Chất Tử cũng coi như gián tiếp giúp mình, mình không thể hại nàng.

“Thời trẻ ta rèn luyện cũng có không ít bảo bối, lấy mấy thứ đi đổi hẳn không có vấn đề.”

Trước đây hắn không biết Thập Phương lâu có nhiều Linh Chất Tử tuyệt phẩm như vậy, hiện giờ đã biết dù mệt chút cũng muốn đổi về.

“Thập Phương lâu có tổng cộng mười lầu, chúng ta tìm vị lâu chủ nào?”

Lâm Bắc Cố hỏi.

“Ngươi đi tra một chút, một ngàn năm trước, trong số đệ tử hạ giới rèn luyện lâu nào có nữ tu họ Tầm.”

Huyền Chân chân nhân đáp.

“Vâng.”